Đỗ Nhược không khỏi ngạc nhiên, Cố Uyên không phải dừng lại để chế giễu cô, mà là cho cô đi nhờ xe của anh ta sao? Làm sao có thể! Đỗ Nhược lắc đầu, lùi lại mấy bước.
“Lên xe, đừng để tôi nói lần thứ hai.” Giọng điệu của Cố Uyên có một chút bá đạo.
Lúc này lại có thêm mấy tiếng còi xe vang lên, mấy chiếc xe phía sau định đến đón người đang đứng dưới mái hiên tránh mưa nhưng bị xe của Cố Uyên chặn lại nên không thể tiến lên được. Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh và kiên quyết của Cố Uyên, Đỗ Nhược khẽ cắn môi, nắm cửa xe mở ra.
Ngồi trong xe, không có mưa gió xâm nhập, Đỗ Nhược cảm thấy toàn thân ấm áp, không khỏi thoải mái thở dài một hơi.
Vừa lái xe, Cố Uyên vừa liếc nhìn Đỗ Nhược, thấy cô không còn run nữa, trên mặt anh lộ ra một chút ấm áp.
Vừa rồi, anh lái xe đi ngang qua, nhìn thấy Đỗ Nhược đang đứng run rẩy trong gió, không tự chủ được, dường như là ma xui quỷ khiến, bất giác anh lái xe đến bên cạnh cô. Cố Uyên căng mặt, lấy lại vẻ vô cảm, thầm nghĩ, gần đây có phải là anh đã chú ý quá nhiều đến Đỗ Nhược không.
Đỗ Nhược lén lút liếc nhìn Cố Uyên, thấy anh nghiêm nghị, không đoán ra được anh đang nghĩ gì, cũng không dám nói chuyện tùy tiện. Ngược lại, nghĩ đến hôm nay, cô phải chuyển từ công việc thiết kế mỹ thuật sang làm lễ tân chỉ vì lời nói của Cố Uyên, một cơn tức giận khác lại trào dâng trong lòng cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-ngoc-manh-ngon-mieng-cua-vai-ac/1013014/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.