“Gì chứ? Đỗ Nhược dừng động tác tay, quay người lại, nhìn về phía Lộ Hành Chu.
Thấy không có gì nguy hiểm, Lộ Hành Chu cười hì hì rồi đi vào phòng bếp. Anh ta quan sát quần áo trên người của Đỗ Nhược: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô đã từng nói rằng cô đã tặng cái áo này cho một kẻ đáng thương mà nhỉ?”
Trực giác của Đỗ Nhược không tốt, cô sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh mau nói thẳng đi.”
Lộ Hành Chu cười: “Là cô đưa cho Cố Uyên chứ gì?”
“Trước đó, Cố Uyên đã gọi điện thoại cho tôi để xác nhận người đó có phải là cô hay không. Lại nói, mối quan hệ giữa hai người thực sự là đơn giản như vậy sao hả? Bởi vì quan hệ hợp tác giữa hai công ty mà quen nhau thật à?”. truyện teen hay
Đỗ Nhược cứng đờ. Xong đời rồi. Trong sách nói, Cố Uyên là hạng người có thù tất báo: “Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn chứ, chuyện này xảy ra khi nào vậy?”
Lộ Hành Chu hoàn toàn không cảm nhận được sự lo lắng trong lòng của cô, hời hợt nói: “Mấy ngày nay, chẳng phải là cô giận tôi về chuyện tôi bắt cô làm nổ quả dưa hấu bằng dây thun mà không thèm để ý tới bất kỳ chuyện gì hay sao? Tôi muốn nói với cô, còn cô lại chẳng thèm nhìn tôi một cái, tôi cũng không muốn tự chuốc nhục nhã, sau đó thì quên mất. Hôm nay, thấy cô mặc bộ quần áo này, tôi mới chợt nhớ đến.”
Đỗ Nhược suy nghĩ cẩn thận một chút, dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-ngoc-manh-ngon-mieng-cua-vai-ac/1013008/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.