Thẩm Phú Tư phất phất tay để cho Đỗ Nhược đi. Ông nhìn theo bóng dáng Đỗ Nhược rón rén đi ra ngoài, khẽ mỉm cười: “Nhân lúc công ty truyền thông mới còn nằm trong tay, ông vẫn còn có quyền thì ông sẽ mở đường cho những người trẻ.” Ngay khi quay lại chỗ làm việc, Bạch Giai Vũ vội lại gần: “Thế nào rồi? Tổng giám đốc vừa phê bình cô phải không?” Đỗ Nhược không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Bạch Giai Vũ, cô nghĩ mãi mà vẫn không ra nên lắc đầu: “Tổng giám đốc Thẩm đã điều tôi qua công ty truyền thông mới để làm công việc trang trí.” “Hả?” Bạch Giai Vũ không ngờ rằng mình lại nghe được một tin tức như vậy: “Vậy thì cô không còn làm thư ký của tổng giám đốc Thẩm nữa sao?” “Ừm. Tổng giám đốc Thẩm yêu cầu tôi ngày mai qua bên công ty truyền thông mới trình diện. Vì vậy, hôm nay tôi sẽ thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ không đến đây nữa.” “Đột ngột như vậy sao?” Bạch Giai Vũ thì thầm nói. “Chẳng phải chúng ta vẫn đang cùng một công ty sao? Công ty truyền thông mới cách đây không xa, nếu cô nhớ tôi thì buổi trưa chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm.” “Ừm. Vậy thì chúc cô mọi điều tốt đẹp khi đến công ty mới nhé!”. ngôn tình hay “Cảm ơn.” Tuy rằng Đỗ Nhược không thể hiểu rõ dụng ý của tổng giám đốc nhưng cô rất lười suy nghĩ tiếp, dù sao thì có nghĩ cô cũng không thể hiểu được. Mặc dù công ty truyền thông mới rất gần với công ty của Cố Uyên nhưng xét cho cùng thì nó không có liên quan trực tiếp với công ty của anh. Cho dù một ngày nào đó, Cố Uyên có đầu tư vào thì anh ấy cũng chỉ là nhà đầu tư của tập đoàn công ty và Thẩm Phú Tư sẽ trực tiếp liên lạc với anh ấy. Đỗ Nhược cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu khi được điều chỉnh công việc và giảm thiểu cơ hội gặp gỡ Cố Uyên. Về đến nhà, cô bắt đầu đi nấu ăn với tâm trạng rất tốt. Sau khi Lộ Hành Chu phát sóng trực tiếp xong, anh ta bước ra khỏi phòng và nhìn thấy Đỗ Nhược đang nấu bữa tối trong bếp. Vì sợ quần áo bị dính dầu mỡ nên Đỗ Nhược cố ý lấy chiếc áo quảng cáo gà mặc vào. Lộ Hành Chu nhìn thấy chiếc áo quảng cáo này, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Cô đúng thật là xui xẻo, cô có biết không?” Đang lúc tâm trạng rối rắm, ai ngờ có người vừa đến đã chửi rủa người khác là xui xẻo nên Đỗ Nhược cầm lấy thau nước thủ thế, dọa: “Không biết nói chuyện thì có thể ngậm miệng lại.” Thực sự, cô rất muốn dội thau nước lên người Lộ Hành Chu. Lộ Hành Chu vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, thò đầu ra cửa nói: “Cô có biết mấy hôm trước, ai gọi điện thoại cho tôi không? Là Cố Uyên đấy!” Đỗ Nhược chợt nghe đến tên của Cố Uyên, cảm thấy kỳ lạ. Dù sao thì đã mấy ngày nay cô không thấy bóng dáng của Cố Uyên, cũng không nghe bất kì tin tức nào về anh ấy cả: “Anh ấy gọi điện cho anh thì có liên quan gì đến tôi chứ?” “Bởi vì chủ yếu là anh ta hỏi về chuyện của cô.” Lộ Hành Chu nhìn có chút hả hê nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]