Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Con ngươi Từ Vọng vụt sáng, y hệt như Từ Nhất khi ra vẻ đáng yêu, đôi mắt ngây thơ vô tội như muốn
nói ‘Anh nỡ lòng trách một người bệnh sao’. Rõ ràng, người nào đó rất nỡ lòng.
Lục Bá An lờ đi ánh mắt của cô và hỏi ngược lại: “Vậy, em đang giấu anh điều gì?”
Anh hỏi lần thứ hai, mặc dù giọng điệu anh không dao động, nhưng trong mắt mang theo vẻ cảnh cáo.
Từ Vọng nghĩ chết sớm đầu thai sớm, tốt nhất là nên thẳng thắn sảng khoái thú nhận, nên dứt khoát
nhắm mắt lại nói: “Vậy anh hãy hứa với em trước, em nói ra anh đừng giận em đi.”
“Em nói trước đi.”
Anh không ăn cứng chẳng ăn mềm, Từ Vọng bất mãn: “Nếu anh không hứa thì em không nói đâu.”
“Em không nói, anh cũng có cách để biết, hỏi em chỉ là để em có cơ hội thú nhận mà thôi.” Anh ra vẻ
như đã biết tỏng, làm người khác thật khó chịu.
Từ Vọng bướng bỉnh cãi lại theo thói quen: “Anh không biết đâu.” “Em có muốn thử không?”
Giọng anh đột nhiên trầm xuống, đôi mắt anh trở nên nguy hiểm. Từ Vọng muốn nói thử thì thử, nhưng
cô ngồi trên đùi anh, eo lại bị anh ôm chặt, làm cô không có khí thế để nói.
Đá chọi với đá sẽ không có kết quả tốt, cô luôn là người thức thời, bèn lấy can đảm, ôm cổ anh bắt
đầu làm nũng: “Lục Bá An, anh không thể nói chuyện với em như thế này được.”
Hành động này rõ ràng ngoài dự liệu của anh. Anh để cô ôm, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-mat-tri-nho/1717440/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.