Sao lại nổi nóng với mình trong khi anh ta là người sai chứ?
Em muốn làm gì cũng được!
Đình Nghi nằm xuống ghế sofa, đặt tay lên trán, trầm tư. Túi thức ăn ngon lành kia giờ chẳng còn là gì cả!
Lâm Thức lạnh lùng đi về nhà. Đi ngang qua phòng khách bà An ngồi ở đó, miệng thốt lên nửa lời “chào” thì anh đã lướt nhanh qua. Mắt nhìn thẳng, chân bước đi nhanh về phòng, đóng rầm cửa lại. Bà An biết Lâm Thức có chuyện gì khó chịu trong người nhưng lại không biết làm sao!
Lâm Thức tống mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, thân sải dài lên giường, ngủ đi. Đến chiều tối, dì Du đi làm về, thấy thức ăn trên bàn, còn Đình Nghi thì nằm co ro trên ghế sofa ở phòng khách, nhìn gương mặt có chút lạ. Dì Du tiến lại, ngồi xuống bên cạnh Đình Nghi, đưa tay vuốt tóc cô. Nhìn gần thế này mới nhận ra cô đã khóc, mắt sưng lên. Tâm dì Du bắt đầu lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh vuốt nhẹ mái tóc đen óng, mượt mà. Con đang buồn gì thế hả Nghi?
Lúc nhỏ Đình Nghi luôn là một cô bé vui vẻ, hoạt bát, rất hay cười. Ngay cả sau khi mất đi cả cha lẫn mẹ, nụ cười ấy vẫn hay xuất hiện nhưng không thường xuyên như trước, không nhiều như trước mà bị nước mắt chiếm đóng nhiều hơn. Hay bị bạn bè bắt nạt, trêu chọc là không cha không mẹ, trẻ mồ côi, Đình Nghi đã cãi là mình có mẹ, rồi về nhà tự nhốt mình trong phòng khóc thầm. Nhiều khi khóc đến phát sốt, ngất đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/842558/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.