Lâm Thức luôn là một người như vậy. Ấm áp! Đình Nghi ngại ngùng, đảo mắt quay lại, rồi ngẩn lên nhìn Lâm Thức. Anh nở nụ cười.
Đình Nghi hơi đỏ mặt.
- Có gì sao? Mặt lại đỏ thế kia?
Đình Nghi ớ lên, quay đi, cất bước đi. Lâm Thức lại lẽo đẽo theo.
- Hôm nay anh thấy em lạ lắm nha.
Bị đoán trúng tim đen, Đình Nghi liền chối.
- Lạ gì chứ?
Lâm Thức nói.
- Hôm nay anh thấy em cứ ngại với anh sao sao ấy? Có khi nào em có ý gì với anh không? Hả? Hả?
Lâm Thức đẩy đẩy Đình Nghi. Đình Nghi hấc tay ra, gắt lên.
- Anh lại đang mơ.....à...
Bỗng lại hạ giọng xuống. Lâm Thức hứng thú.
- Đó, vậy là đúng rồi! Haha.
Đình Nghi dừng lại, lườm Lâm Thức vô cùng sát khí, anh bỗng như đứa con nít vừa bị nộ nạt, trùng mắt xuống mặt hơi mếu. Đình Nghi liền quay đi, trong lòng có chút buồn cười.
- Tôi chỉ đang nghĩ, anh ấy...
Nghe Đình Nghi đang nói về mình, Lâm Thức hớn hở.
- Anh sao?
Làm gì hớn hở thế không biết! Đình Nghi nói tiếp.
- Lúc trước, anh chỉ chấp nhận với chị chủ quán câu khách, nhưng thấy bây giờ anh lại bỏ ra vốn để giúp quán. Tôi... Tôi....
Nói đến đây thì cảm thấy thật ngượng miệng, Đình Nghi bỗng ngập ngừng ấp úng. Lâm Thức bật cười.
- Vậy là anh hiểu rồi.
Đình Nghi nhìn sang Lâm Thức. Hiểu? Anh hiểu gì?
- Em là đang ngưỡng mộ anh phải không?
Đình Nghi quay ngoắc mặt đi, lảm nhảm.
- Xì, anh ngưỡng mộ anh.
Lâm Thức lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/842553/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.