Lâm Thức nhìn là biết ngay Đình Nghi đang không vui. Nhìn chăm chăn dáng cô bỏ đi mới nói tiếp.
- Thật sự là không có gì sao?
Triệu Minh trả lời thẳng thừng.
- Thật sự...!
Liền bị đấm một phát vào vai.
- a~ Triệu Minh rên khẽ.
Lâm Thức nhăn mặt, la
- Vừa nhìn là biết người ta thích cậu. Sao lại nói như thế?
Triệu Minh im lặng một lúc, đáp lại
- Thà như thế, còn hơn tôi làm thanh xuân của cổ hoang phí.
- Cái gì hoang phí? Cậu đang làm chuyện hoang đường đấy! Thật là....
Lâm Thức nói xong cũng nhăn mặt bước đi. Triệu Minh lẵng lặng nhìn sang hướng Đình Nghi vừa chạy đi, ánh mắt có loé lên tia nghẹn ngào như nhận ra mình vừa làm sai.
Thật sự đã làm chuyện hoang đường? (Còn gì nữa)
Đình Nghi vừa chạy đi giọt lệ liền nhoè đôi mắt, nhìn hành lang mờ mờ ảo ảo, vội vàng lấy tay gạt nước mắt.
Không! Không là gì cả... Đeo bám?!
Thật sự thích một người lại chỉ nhận được sự khinh rẻ và chà đạp thôi sao?
Đình Nghi cảm nhận như trái tim đang bị nén rất chặt, lồng ngực rất mệt không thể nào thở được. Cả thân thể không còn định hướng được, nó đang mềm nhũn ra vào có thể ngã nhào xuống đất ngay lúc này.
Vẫn cố...vẫn cố trụ vững để đi về lớp...!
Lục Anh trong lớp nhìn ra, thấy Đình Nghi đang thất thần, dựa vào hàng lang khóc thút thít, mới vội vàng chạy ra...
- Nghi, Nghi, sao vậy?
Lục Anh chạy đến bên, nâng mặt Đình Nghi lên hỏi. Đình Nghi vẫn giàn dụa nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/250316/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.