Vào buổi tối, Tưởng Dao lại gọi cho Tiêu Duệ, cô ta khóc lóc và kể lể về việc làm của tôi. Ở bên kia điện thoại, anh ta dịu dàng dỗ dành bạn gái, cũng không quên mắng tôi vài tiếng.
Lần này thì Tưởng Dao tự tin mở hẳn loa ngoài lên, cô ta đắc chí muốn tôi có thể nghe rõ ràng từng lời nói lạnh lùng của Tiêu Nhuệ.
Hai người bạn cùng phòng còn lại của tôi thấy vậy liền lên tiếng giải vây, đẩy tôi nói: “Châu Châu, cậu đi tắm trước đi.”
Họ vừa dứt lời, Tiêu Nhuệ bên kia liền thắc mắc hỏi lại trong điện thoại: "Bảo bối, em lại tính đi tắm à? Không phải hồi chiều nay em vừa tắm rồi sao?"
Nụ cười đắc ý của Tưởng Dao chợt đông cứng lại, cô ta vội vàng nói: “Chắc anh nghe lộn rồi á”.
“Vậy sao?”, sau đó anh ta cũng không thắc mắc nữa mà đổi chủ đề, hạ giọng nói: “Bảo bối, hôm nay em rất đẹp.”
Anh ta vừa nói ra câu đó, sắc mặt của Tưởng Dao đột nhiên trở nên kỳ quái đến lạ. Bởi, cô ta nghe xong cũng không tỏ ra vui mừng mấy, chỉ hờ hững hỏi lại qua loa: “Thật hả?”
"Ừm, anh rất thích em mặc váy như vậy. Em thật sự rất đẹp. Em có thể gửi cho anh vài bức ảnh selfie em mặc chiếc váy hôm nay được không? Để anh đặt nó làm hình nền điện thoại."
Tiêu Nhuệ vừa dứt lời, sắc mặt cô ta càng khó coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-tra-xanh/3652149/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.