Chương trước
Chương sau
 

Vào buổi tối, Tưởng Dao lại gọi cho Tiêu Duệ, cô ta khóc lóc và kể lể về việc làm của tôi. Ở bên kia điện thoại, anh ta dịu dàng dỗ dành bạn gái, cũng không quên mắng tôi vài tiếng.

 

Lần này thì Tưởng Dao tự tin mở hẳn loa ngoài lên, cô ta đắc chí muốn tôi có thể nghe rõ ràng từng lời nói lạnh lùng của Tiêu Nhuệ.

 

Hai người bạn cùng phòng còn lại của tôi thấy vậy liền lên tiếng giải vây, đẩy tôi nói: “Châu Châu, cậu đi tắm trước đi.”

 

Họ vừa dứt lời, Tiêu Nhuệ bên kia liền thắc mắc hỏi lại trong điện thoại: "Bảo bối, em lại tính đi tắm à? Không phải hồi chiều nay em vừa tắm rồi sao?"

 

Nụ cười đắc ý của Tưởng Dao chợt đông cứng lại, cô ta vội vàng nói: “Chắc anh nghe lộn rồi á”.

 

“Vậy sao?”, sau đó anh ta cũng không thắc mắc nữa mà đổi chủ đề, hạ giọng nói: “Bảo bối, hôm nay em rất đẹp.”

 

Anh ta vừa nói ra câu đó, sắc mặt của Tưởng Dao đột nhiên trở nên kỳ quái đến lạ. Bởi, cô ta nghe xong cũng không tỏ ra vui mừng mấy, chỉ hờ hững hỏi lại qua loa: “Thật hả?”

 

"Ừm, anh rất thích em mặc váy như vậy. Em thật sự rất đẹp. Em có thể gửi cho anh vài bức ảnh selfie em mặc chiếc váy hôm nay được không? Để anh đặt nó làm hình nền điện thoại."

 

Tiêu Nhuệ vừa dứt lời, sắc mặt cô ta càng khó coi hơn, âm trầm quay sang trừng mắt nhìn tôi.

 

Tôi và hai cô bạn cùng phòng ngỡ ngàng nhìn nhau trong hai giây.

 

Tưởng Dao hôm nay không mặc váy!

 

Cô ta có thân hình quả lê và luôn tự ti về bắp chân to đùng của mình. Vậy nên, hầu hết tủ quần áo của cô ta chỉ toàn những chiếc quần ống rộng thoải mái. Mặc dù tôi và các bạn cùng phòng khác đều ra sức động viên nhưng Tưởng Dao vẫn luôn kiên quyết kháng cự việc mặc váy.



 

Trái ngược với cô ta, trong tủ quần áo của tôi thì lại có rất nhiều kiểu váy khác nhau.

 

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy chuyện này rất lạ, nhưng không ai nói gì cả. Chúng tôi đều cho rằng, Tưởng Dao giờ đã là kẻ có tình yêu rồi nên mới trở nên nữ tính, bắt đầu thích mặc váy hơn.

 

Tôi thôi nghĩ nhiều, lấy đồ đi tắm, sau đó đem chiếc váy màu vàng ngỗng hôm nay đã mặc đi giặt sạch rồi phơi ra ban công.

 

Ngạc nhiên là, khi tôi tắm xong, lại không thấy cảnh tượng Tưởng Dao và Tiêu Nhuệ buôn chuyện điện thoại nữa, mà đổi lại cô ta cứ mãi nhìn tôi với ánh mắt u ám.

 

Bạn cùng phòng của tôi cứ lo lắng sợ hãi, họ lo rằng nếu như không để mắt đến thì Tưởng Dao sẽ nhân cơ hội lao vào đánh tôi.

 

Tuy nhiên, điều họ lo lắng đã không xảy ra. Vì giặt váy xong, tôi lên giường ngủ thẳng cẳng.

 

Nửa đêm khi đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng động gì đó xì xào bên cạnh. Từ giường bên cạnh, tôi thấy được một luồng ánh sáng yếu ớt, kèm theo đó là tiếng bước chân rất nhẹ.

 

Tôi đột nhiên tỉnh táo hẳn khỏi cơn buồn ngủ, trong đầu không khỏi nhớ đến những tin đồn kì quái về việc ký túc xá nữ bị ma ám. Ánh sáng mờ nhạt đó lướt qua giường tôi và tiến về phía ban công.

 

Sau đó, tôi mới nhớ ra người ngủ ở giường bên cạnh chính là Tưởng Dao, người đi phía dưới chắc là cô ta rồi. Có lẽ cô ta thức dậy vào ban đêm để đi vệ sinh chăng?

 

Nghĩ vậy, nên tôi quay người lại và chuẩn bị đi ngủ tiếp. Nhưng tôi nằm mãi lại không nghe thấy tiếng nước chảy từ nhà vệ sinh. Vậy nên, sự tò mò của tôi trỗi dậy.

 

Tôi hé rèm ngủ ra một chút, nhìn về phía ban công, lông mày chợt nhíu lại. Vì ánh trăng lạnh lẽo chiếu ngoài ban công đã giúp tôi thấy rõ bóng lưng của Tưởng Dao.

 



Cô ta đang mặc chiếc váy màu vàng ngỗng của tôi và chụp ảnh selfie trước gương. Chiếc váy còn chưa khô, nên dính sát vào người cô ta, trông rất bí bách.

 

Cô ta có vẻ rất chột dạ, sau khi chụp nhanh vài bức ảnh thì liền vội vàng treo váy lên. Vừa quay người lại, tôi đã bật đèn pin điện thoại lên chiếu vào cô ta: “Tưởng Dao, cô đang làm gì vậy?”

 

Cô ta giật mình, sắc mặt lập tức tái nhợt.

 

Động tĩnh của chúng tôi đã làm những bạn cùng phòng khác tỉnh ngủ. Họ dụi mắt hỏi trong cơn ngái ngủ: "Có chuyện gì thế?"

 

Tôi chăm chú nhìn Tưởng Dao đang đứng bất lực dưới ánh trăng và kể lại cho họ nghe chuyện đã xảy ra.

 

Ánh mắt họ nhìn cô ta thay đổi: “Tưởng Dao, nửa đêm khuya khoắt, cậu làm thế để làm gì?”

 

Tưởng Dao điên cuồng đảo mắt nhìn quanh, lắp bắp giải thích: “Tôi thấy bộ váy này đẹp quá nên muốn mặc thử xem có hợp không.”

 

Tôi ôm ngực, lạnh lùng nói: “Nếu cô muốn mặc thử, có thể hỏi mượn tôi đàng hoàng, sao lại lén lút lấy ra mặc trộm lúc nửa đêm?”

 

“Còn không phải… không phải do chúng ta mới cãi nhau sao, tôi nào dám hỏi mượn cậu chứ!”

 

Tưởng Dao tiếp tục nói: “Dù sao thì chuyện cũng là vậy đó, Mộ Châu Châu, cậu cũng đừng keo kiệt thế chứ, tôi chỉ mới mặc nó có một xíu thôi".

 

Tôi nhìn Tưởng Dao hồi lâu. Hai người bạn cùng phòng đã ngáp dài vì buồn ngủ. Cuối cùng, tôi không nói gì nữa, tắt đèn điện thoại đi và quay lại giường ngủ.

 

Nhưng, kể từ hôm đó, tôi đã cất chiếc váy đó vào hộp và không bao giờ mặc lại nó nữa.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.