Tôi gửi tin nhắn cho Lâm Thư biết, sau đó liền rời đi.
Lúc tôi quay về ký túc xá đã là buổi chiều, chỉ có mỗi mình Tưởng Dao đang ở trong phòng. Cô ta hình như đang định lấy nước để tắm gội, nhưng chắc là vì nhìn thấy tôi nên đã vội vàng chạy vào phòng tắm.
Kể từ khi tôi lớn tiếng với Tưởng Dao vào tối qua, tôi và cô ta đã hoàn toàn cạch mặt nhau. Thế nên mỗi lần nhìn thấy tôi, cô ta đều giống như đang nhìn thấy kẻ thù vậy.
Tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa tới cô ta, bước tới bàn của mình và ngồi xuống.
Bàn của Tưởng Dao ở ngay bên cạnh bàn tôi, điện thoại của cô ta đang để ở trên bàn, không khóa màn hình và trùng hợp sao nó lại đang mở ở đoạn chat với Tiêu Nhuệ.
Tôi thề là tôi không cố ý xem trộm điện thoại cô ta. Nhưng tin nhắn của Tiêu Nhuệ thực sự rất bắt mắt, anh ta cứ gửi liên tiếp mấy tin nhắn.
"Bảo bối, hôm nay em đã đến nhà thi đấu của trường anh đúng không?"
Tin nhắn này đã khiến tôi phải chú ý. Hôm nay Tưởng Dao cũng tới trường thể thao bên cạnh để xem trận bóng rổ đó sao? Nhưng sao tôi lại không thấy cô ta?
Có lẽ vì không có người trả lời, nên hai phút sau Tiêu Nhuệ đã gọi tới.
Tưởng Dao đặt cho anh ta nhạc chuông riêng, thế nên khi điện thoại vừa rung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-tra-xanh/3652148/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.