*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pa
Văn Hoài đăng ký cuộc thi ca hát của trường rồi xuất sắc vượt qua vòng sơ loại, thế mà giờ cậu lại nghĩ đến việc rút lui.
Vòng sơ tuyển tổ chức trong phòng học bình thường, lại không cần hát trọn vẹn một bài, thời gian trình bày là chỉ có 30 giây. Dù khá căng thẳng nhưng Văn Hoài đã lấy hết can đảm để hoàn thành ca khúc dự thi.
Chương trình chính thức sẽ tổ chức tại sân khấu lớn của Trung tâm Nghệ thuật, mới chỉ tưởng tượng thôi mà Văn Hoài đã chùn bước. Nếu thật sự phải lên đó thì e rằng đến âm thanh cậu cũng chẳng phát ra nổi chứ đừng nói là hát.
"Tớ không làm được, tớ không tham gia nữa được không?"
Giọng Văn Hoài nghẹn lại, cậu không dám, cũng không thể làm được, cậu thấy bất lực vô cùng, tự chán ghét chính mình khi cứ nhút nhát mãi như vậy.
Lục Dữ Hồi ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ lên sân khấu để luyện tập thêm. Cậu hát hay như vậy mà, tại sao lại không thể? Đừng suy nghĩ lung tung, đi ngủ đã, được không?"
Ôn Hoài gật đầu, ôm chặt lấy eo anh, dần dần chìm vào giấc ngủ. Lồng ngực của Lục Dữ Hồi luôn mang đến cho cậu cảm giác an toàn vô hạn, đủ để rũ bỏ mọi muộn phiền trong ngày.
Hôm sau, cả hai tới sân khấu của Trung tâm nghệ thuật để chuẩn bị tập luyện.
Hiện tại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-luon-nhiet-tinh-giup-do-toi/944857/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.