Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pa
Văn Hoài đăng ký cuộc thi ca hát của trường rồi xuất sắc vượt qua vòng sơ loại, thế mà giờ cậu lại nghĩ đến việc rút lui.
Vòng sơ tuyển tổ chức trong phòng học bình thường, lại không cần hát trọn vẹn một bài, thời gian trình bày là chỉ có 30 giây. Dù khá căng thẳng nhưng Văn Hoài đã lấy hết can đảm để hoàn thành ca khúc dự thi.
Chương trình chính thức sẽ tổ chức tại sân khấu lớn của Trung tâm Nghệ thuật, mới chỉ tưởng tượng thôi mà Văn Hoài đã chùn bước. Nếu thật sự phải lên đó thì e rằng đến âm thanh cậu cũng chẳng phát ra nổi chứ đừng nói là hát.
"Tớ không làm được, tớ không tham gia nữa được không?"
Giọng Văn Hoài nghẹn lại, cậu không dám, cũng không thể làm được, cậu thấy bất lực vô cùng, tự chán ghét chính mình khi cứ nhút nhát mãi như vậy.
Lục Dữ Hồi ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ lên sân khấu để luyện tập thêm. Cậu hát hay như vậy mà, tại sao lại không thể? Đừng suy nghĩ lung tung, đi ngủ đã, được không?"
Ôn Hoài gật đầu, ôm chặt lấy eo anh, dần dần chìm vào giấc ngủ. Lồng ngực của Lục Dữ Hồi luôn mang đến cho cậu cảm giác an toàn vô hạn, đủ để rũ bỏ mọi muộn phiền trong ngày.
Hôm sau, cả hai tới sân khấu của Trung tâm nghệ thuật để chuẩn bị tập luyện.
Hiện tại, ở đây chỉ có hai người họ, Lục Dữ Hồi ngồi trên khán đài, liên lạc với Giang Trì. Ở vòng bán kết, mỗi thí sinh cần tìm một khách mời để biểu diễn cùng, phiếu bầu dựa trên số lượt bình chọn của khán giả xem trực tiếp và số lượt bình chọn trên trang chủ chính thức. Lục Dữ Hồi có ngoại hình và chất giọng khá ổn nhưng lại không thể bắt đúng nhịp, cuối cùng anh đành nhờ Giang Trì hát chung với Văn Hoài.
Dù khán phòng trống không nhưng Văn Hoài vẫn vô cùng căng thẳng khi đứng giữa sân khấu, chưa kể cậu còn phải phối diễn với người khác để hoàn thành ca khúc.
Cậu muốn khóc, cậu thấy hụt hẫng, rồi bắt đầu phủ nhận bản thân đến cực hạn:
"Thực sự, tớ không thể. Tớ cứ luôn tệ như thế ấy."
Lục Dữ Hồi ôm lấy cậu, liên tục an ủi hết lần này đến lần khác rồi dắt cậu lên sân khấu thử lại.
Anh nhận ra rằng, chỉ cần anh đứng bên cạnh thì cho dù cậu không dám ngẩng đầu lên nhưng vẫn có thể hoàn thành biểu diễn. Còn khi anh ngồi trên khán đài thì Văn Hoài sẽ nhìn chằm chằm vào anh rồi chẳng thể hát nổi câu nào.
Cuối cùng, thật sự hết cách, Lục Dữ Hồi dứt khoát bảo Giang Trì không cần tới nữa. Anh hỏi Văn Hoài:
"Hoài Hoài, có nhất định phải giành được giải thưởng không?"
Văn Hoài lắc đầu, đối với cậu, tham gia cuộc thi là đã là sự cố gắng lớn của bản thân, là một cách rèn luyện, cậu không chạy theo thứ hạng, chỉ cần bản thân có thể đứng trước đám đông rồi hát một bài là được. Chỉ nhiêu đó thôi đã là một bước tiến rất lớn.
Lục Dữ Hồi cười rồi đáp lại: "Vậy để tôi hát cùng cậu, được chưa?"
*****
Hôm dự thi, Lục Dữ Hồi và Văn Hoài cùng mặc sơ mi trắng với quần jean, vô cùng giản dị và gọn gàng.
Tấm màn được kéo lên, ánh đèn sân khấu vừa chiếu vào hai người thì hội trường lập tức vang lên những tiếng vỗ tay, hò hét.
Văn Hoài ngồi trên chiếu ghế đẩu cao [1] còn Lục Dữ Hồi đứng bên cạnh cậu. Một người trắng trẻo, ngoan hiền, một người mạnh mẽ, sáng sủa, cảnh tượng này chẳng khác gì một thước phim điện ảnh. Một tổ hợp có giá trị cao như vậy đã đủ để tất cả mọi người cổ vũ, chưa kể, việc Lục Dữ Hồi bất ngờ xuất hiện đã lập tức khiến hội trường sục sôi.
Khúc dạo đầu của vang lên, khán giả dần dần yên lặng, chờ đợi tiếng hát của họ.
Dưới sự mong đợi của mọi người, Lục Dữ Hồi cất tiếng hát, cả hội trường bỗng ngập trong tiếng cười. Giọng của anh trầm và thanh thoát, rất thích hợp với một ca khúc tiếng Anh nhẹ nhàng như vậy nhưng giai điệu lại chạy xa tám trăm dặm khiến người khác không thể nhịn cười được.
Nhưng anh chẳng quan tâm, chỉ thong dong hoàn thành phần của mình rồi siết chặt bàn tay của Văn Hoài. Từ khi bước lên, Văn Hoài chẳng dám ngẩng đầu, cậu dồn mọi chú ý vào hai bàn tay đang nắm chặt trong bóng tối, như thể cả thế giới trước mắt chỉ có Lục Dữ Hồi.
Có Lục Dữ Hồi ở đây, cậu không cần phải sợ bất cứ điều gì.
Vốn dĩ, sau khi nghe Lục Dữ Hồi hát khán giả đã cười đủ rồi, chẳng còn mong đợi gì mấy vào phần thi này. Nhưng tới khi Văn Hoài cất tiếng, những âm thanh xôn xao trong hội trường đã nhanh chóng lắng xuống. Một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, thư thái như thế cực kỳ hợp với giọng nam trầm tao nhã thế mà cũng hợp với giọng hát trong trẻo mang hơi thở thanh xuân của Văn Hoài, giống như cậu đang kể về một ngày nắng, gió thổi nhẹ nhàng, suối chảy róc rách.
Ca khúc nhanh chóng kết thúc bởi tiếng hát diệu kì của chàng thiếu niên.
Sau khi hát xong, Văn Hoài Nam chẳng quan tâm khán giả phản ứng ra sao hay có bao nhiêu phiếu bầu. Lục Dữ Hồi dắt cậu vào hậu trường, Văn Hoài chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, có phấn khích, thoải mái, cảm động và còn rất nhiều tình yêu. Như thể cuộc sống của cậu vừa được lật mở, trước đây cậu bị trói chặt trong cái kén nặng nề, Lục Dữ Hồi đã đến để giải thoát cho cậu.
Nếu Lục Dữ Hồi không đến, có lẽ con sâu ấy sẽ trốn trong kén đến hết phần đời còn lại của mình.
_____
[1] Ghế đẩu: loại ghế không có phần tựa lưng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.