Edit: Pa Trên đường về, thời tiết thay đổi đột ngột, mưa bắt đầu lác đác rơi bên ngoài cửa kính. Khác hẳn với bầu không khí sôi động lúc khởi hành, giờ đây trong xe thật tĩnh lặng, ánh đèn mờ dần đi, đám thanh niên mải miết vui chơi suốt một ngày dài cũng thấm mệt trông thấy, người thì ngủ gục trên ghế, người thì đeo tai nghe ngắm nhìn khung cảnh bên kia ô cửa đang nhoà dần vào cơn mưa. Chỉ có hai người ngồi cuối xe vẫn còn rúc rích, thân mật, len lén ôm hôn suốt cả chặng đường. Răng môi quấn quýt, hơi thở quyện vào nhau, từng giọt mưa tí tách rơi bên khung cửa sổ, thật lãng mạn. Xe còn chưa đi tới trường, Lục Dữ Hồi đã dắt Văn Hoài xuống ngang đường. Không có ô, anh cởi áo khoác trùm lên đầu Văn Hoài, dẫn cậu về căn hộ của mình. Chiếc áo gió quấn chặt lấy Văn Hoài, cậu ngửi thấy hương vị độc nhất chỉ có trên cơ thể Lục Dữ Hồi đang quyện với mùi mưa mát lạnh. Văn Hoài không nhìn thấy con đường phía trước, chỉ có ánh đèn rực rỡ của thành phố len lỏi qua khe hở trước mắt, lúc cúi đầu xuống có thể thấy bóng mưa vỡ tan theo bước chạy của hai người. Dù không thấy đường nhưng Văn Hoài chẳng hề sợ hãi chút nào, bàn tay ấm áp của Lục Dữ Hồi đang nắm chặt lấy cổ tay cậu. Đó chính là phương hướng của cậu, cậu chỉ cần chạy theo bước chân của người ấy là được rồi. (wattpad @paaa03) Lúc về tới căn hộ vẫn còn sớm, trên người Văn Hoài tương đối khô ráo nhưng Lục Dữ Hồi vẫn vội vàng đẩy cậu vào tắm nước nóng. Văn Hoài cứ ngỡ bản thân sẽ lại rơi vào cảnh ngượng như lần trước nhưng không ngờ Lục Dữ Hồi đã chuẩn bị cho cậu một đồ ngủ, còn có cả đồ lót đều mới cứng. Thật ra, nếu để ý kỹ hơn sẽ thấy so với lần trước Văn Hoài tới đây thì giờ trong nhà đã có thêm nhiều đồ dùng mới. Có dép bông nhỏ hơn một size nhưng cùng kiểu dáng, cốc và bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau trên bệ rửa mặt, khăn tắm mới và một bộ sữa tắm giống hệt của Văn Hoài ở ký túc xá... Mấy ngày nay, Lục Dữ Hồi phải một mình lẻ loi trong căn hộ, cho dù đã nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất thì Lục Dữ Hồi vẫn không kìm được rồi mua sắm những vật dụng sinh hoạt linh tinh ấy. Cho dù mọi chuyện có thực sự hỏng bét đi chăng nữa thì anh cũng không bao giờ buông xuôi, không bao giờ để mọi chuyện kết thúc tại đó. Trong khi chờ Văn Hoài tắm, Lục Dữ Hồi thay quần áo, mở app đặt đồ ăn. Đến lúc cả hai tắm xong thì vừa kịp lúc nhận cơm. Mấy ngày liền, Lục Dữ Hồi đều húp cháo, không ngờ hôm nay vẫn phải ăn cháo. Anh không bận tâm nhưng Văn Hoài lại tỏ vẻ đau lòng khi thấy anh chỉ húp cháo trắng. Lục Dữ Hồi không thèm an ủi cậu, ngược lại còn thoải mái đòi "bù đắp", anh đè cậu lên sô pha hôn một thôi một hồi. Văn Hoài thích cảm giác hôn môi. Hình như hôn thôi chưa đủ, Lục Dữ Hồi một bên ngậm lấy bờ môi, chóp lưỡi của cậu liếm mút, một bên xoa nắm vành tai. Văn Hoài cảm thấy anh rất thích tai của mình. Ăn xong, hai người lên giường nằm từ rất sớm. Ngoài cửa sổ, mưa ngày càng nặng hạt, dự báo thời tiết nói rằng sắp có một trận mưa lớn. Hai người ôm nhau, hít hà thở hơi của nhau, mưa dông chẳng thể át đi điệu bộ âu yếm bên trong căn phòng này. "Có ai nói với cậu chưa? Hoài Hoài, tai của cậu rất đẹp." Trên nền mưa rơi rả rích, giọng anh rất đỗi dịu dàng. Văn Hoài hơi bối rối, cậu chưa từng nghe ai khen mình có đôi tai đẹp, dưới ánh mắt nồng cháy và giọng nói nhẹ nhàng ấy, sự thẹn thùng và hân hoan của cậu làm lu mờ chút bối rối trong lòng. Lục Dữ Hồi hôn lên trán cậu rồi nói: "Hoài Hoài chỗ nào cũng đẹp. Thích mắt của cậu, thích mũi của cậu, thích miệng của cậu." Anh vừa nói vừa hôn lên mặt cậu. Văn Hoài không nhịn được cười, xấu hổ trốn vào vòng tay anh, trong lòng ngập tràn vui vẻ. Lục Dữ Hồi không cho cậu trốn, còn bất chợt hỏi bằng giọng rất trịnh trọng: "Còn cậu? Cậu thấy tôi đẹp trai không? Có thích không?" Văn Hoài nhìn gương mặt trước mặt, cậu thấy Lục Dữ Hồi là người đẹp nhất mình từng gặp, dù ngượng ngùng nhưng vẫn thành thật đáp: "Tớ thích. Cực kỳ thích." Nghe được câu trả lời của cậu rồi mà Lục Dữ Hồi vẫn không chịu buông tha, miệng cười như không cười, cố ý bắt chước giọng điệu của Văn Hoài: "Cậu thích nhiều như vậy thì có muốn chơi tôi không?" Bất chợt, Văn Hoài đỏ bừng mặt, vùi đầu vào cổ anh. Lục Dữ Hồi cười rạng rỡ, anh chỉ định trêu chọc cậu nhưng lại nhận được một nụ hôn lên cổ từ người đang trốn trong lòng mình. Nụ hôn của cậu nhẹ nhàng, cảm giác nhột nhạt chạy từ cổ đến dái tai. Văn Hoài bắt chước cái cách Lục Dữ Hồi vẫn thường hôn cậu, một nụ hôn trúc trắc nhưng say lòng. Mỗi lần Lục Dữ Hồi hôn cậu đều vừa mút vừa cắn, đôi khi mất kiểm soát cũng làm đau Văn Hoài nhưng cậu vẫn luôn dịu dàng, lúc hôn môi cũng chỉ khẽ ngậm lấy vành môi rồi liếm nhẹ. Động tác nhẹ nhàng như vậy khiến Lục Dữ Hồi ngứa ngáy trong lòng, nhưng anh cũng không hối thúc Văn Hoài, chỉ ôm cậu ngồi lên đùi mình, cho Văn Hoài tự biên tự diễn. Văn Hoài hôn một lúc rồi lại ngả lên vai anh. Lục Dữ Hồi còn chưa đã thèm nên nhéo nhéo eo cậu, ra điều thúc giục. "Nghỉ một chút." Rồi lại ngượng nghịu, thì thầm trên vai anh: "Tớ không biết làm." Lục Dữ Hồi không nhịn được nữa, yết hầu sẽ trượt. Chẳng ai thấy ánh mắt bị lòng ham muốn thiêu đốt giống như muốn ăn thịt người ta của anh. Lục Dữ Hồi dịu dàng, kiên nhẫn đáp: "Vậy để tôi dạy cho cậu, được không?" Ngoài cửa sổ, mưa dông xối xả, văng vẳng tiếng sấm. Còn trong phòng là cảnh sắc diễm lệ [1], thân thể non nớt trần trụi, sắc xuân đong đưa trong ánh mắt. Lục Dữ Hồi đang dạy dỗ bé mèo con ngây thơ của mình từng chút: "Thè lưỡi ra nào, ngoan, đẩy lưỡi ra thêm một chút nữa." Văn Hoài như bị bỏ bùa, quên đi mọi sự trói buộc thường ngày, cậu chỉ muốn thuận theo những gì mà Lục Dữ Hồi đang nói. Cậu vươn đầu lưỡi đỏ mọng còn vương vệt nước trong veo, tuy hành động cực kỳ gợi cảm nhưng đôi mắt đen láy lại trong trẻo, ngây thơ đến lạ. Lục Dữ Hồi ngậm lấy đầu lưỡi rồi liếm mút, môi lưỡi giao hoà tạo thành những âm thanh ướt át khiến Văn Hoài ngượng ngùng nhưng lại càng động tình [2]. Sau một nụ hôn dài, rốt cuộc Lục Dữ Hồi cũng chịu buông ra, anh ôm gáy Văn Hoài, nhẹ nhàng áp đầu cậu vào cổ mình, trầm giọng: "Hoài Hoài, hôn tôi." Văn Hoài hôn lên yết hầu gợi cảm của Lục Dữ Hồi, cảm nhận những rung động trên cổ khi anh thì thầm. "Ngậm vào, rồi liếm." Đôi bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng trần trụi của cậu, tiếng mưa cũng tan dần, dường như cậu chỉ nghe thấy tiếng nói của chàng trai ấy đang vọng xuống từ đỉnh đầu mình, cùng hơi thở nồng cháy của anh. Hạ bộ của Lục Dữ Hồi đã cứng ngắc dưới mông Văn Hoài, bờ mông mềm mại thỉnh thoảng lại vô tình cọ lên như đang khiêu khích, quả là một cực hình với anh. Lục Dữ Hồi không nhịn nữa, lập tức ôm lấy eo Văn Hoài, khẽ nhấc mông cậu lên, đặt xuống đúng vị trí rồi tách hai cánh mông ra, để dương v*t nóng rực của mình lọt vào giữa rãnh mông. Hai tay bóp chặt vòng eo mảnh mai của Văn Hoài, để cậu đung đưa trên người mình. "Hoài Hoài, cứ làm như thế." Môi lưỡi linh hoạt liếm láp vành tai Văn Hoài, thứ dựng đứng dưới thân cũng được chăm sóc cẩn thận, Văn Hoài thấy thắt lưng tê dại, dù khoái cảm dâng trào mờ cả mắt, nhưng vẫn không quên ngoan ngoãn làm theo lời của Lục Dữ Hồi. Mặc dù hai tay anh đã rời khỏi eo cậu nhưng Văn Hoài vẫn vòng tay ôm lấy cổ Lục Dữ Hồi, ngồi lên dương v*t của anh, đung đưa vòng eo mảnh khảnh. Đột nhiên, Lục Dữ Hồi lùi lại một chút, tách môi ra khỏi cậu. "Hoài Hoài, tôi muốn hôn cậu." Tâm trí của Văn Hoài đang rối bời, nghe xong thì ngoan ngoãn ghé môi mình lại gần anh. Không ngờ, Lục Dữ Hồi lại né tránh, hành động ấy khiến Văn Hoài hụt hẫng không hiểu mình đã làm gì sai. "Chỗ này đã hôn rồi, muốn hôn chỗ khác được không?" Lục Dữ Hồi vẫn nhìn cậu nhưng không cho lại gần, cũng chẳng nói muốn hôn ở đâu. Văn Hoài vừa tủi thân, vừa sốt ruột, khóe mắt hoen ướt. Cậu sững sờ vài giây, rồi run rẩy ưỡn bên ngực trái sát lại môi anh. Lục Dữ Hồi thầm nghĩ: "Hoài Hoài nhà mình cũng không quá ngốc". Anh ngậm lấy da thịt non mềm, nhỏ xinh, hạt đậu nhỏ dần cứng lên trên đầu lưỡi, khiến Lục Dữ Hồi không kìm được, nhẹ nhàng dùng răng vừa cắn vừa khảy. Trước giờ, Lục Dữ Hồi rất ít khi chạm vào chỗ đó, anh vừa mút vừa vồ vập gặm cắn khiến Văn Hoài sinh ra một loại khoái cảm vô cùng khác lạ. Thậm chí Văn Hoài chẳng phát hiện ra Lục Dữ Hồi đã với được lọ bôi trơn ở đầu giường để mở rộng phía sau của cậu. Lục Dữ Hồi đưa một ngón tay vào, vừa ấn vừa xoa lên thành ruột nóng ẩm. Đột nhiên Văn Hoài bật ra tiếng rên rỉ khi anh ấn phải một điểm nào đó, thắt lưng mềm nhũn, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào chỉ muốn ngồi sụp xuống. Lục Dữ Hồi ôm chặt cậu, tiếp tục kiên nhẫn cẩn thận mở rộng, thỉnh thoảng ấn vào điểm đó, Văn Hoài dựa vào vai anh, cả người mềm như bún. Lúc tiến vào, Lục Vũ Huy cố gắng khống chế sức lực và tốc độ của mình nhưng lần đầu tiên đã dùng tư thế cưỡi ngồi cũng hơi quá sức với Văn Hoài. Cái đó của Lục Dữ Hồi đâm vào rất sâu, dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng khoái cảm lại nhấn chìm Văn Hoài hết lần này đến lần khác. Khoé mắt ướt át, Văn Hoài cứ liên tục quấn lấy Lục Dữ Hồi đòi hôn. Mưa vẫn chưa tạnh. Cuối cùng cả hai cùng lên đỉnh, hình như Văn Hoài thoáng thấy một tia chớp, mọi thứ trước mắt cậu đều trống rỗng. Sáng mai có tiết nên Lục Dữ Hồi không dám dày vò Văn Hoài thêm nữa. Thấy Văn Hoài bắt đầu nửa tỉnh nửa mơ, Lục Dữ Hồi bế cậu vào tắm rửa sạch sẽ sau đó đắp chăn cẩn thận rồi anh mới đi tắm. Thực ra giờ vẫn còn khá sớm, mới hơn mười giờ. Văn Hoài đang thiu thiu ngủ thì di động vang lên, dừng một chút rồi lại kêu. Thường thì tầm này hiếm có ai gọi cho cậu, mà có lẽ cho dù là khoảng thời gian nào đi chăng nữa thì cũng hiếm có ai gọi cho cậu. Văn Hoài vật vã với điện thoại, người gọi đến là mẹ. Văn Hoài đi tới gần cửa sổ rồi gạt nút nghe. Dù tiếng mưa ngoài cửa sổ rất rõ nhưng chẳng át được âm thanh ồn ào ở đường dây bên kia. "Văn văn, ngủ rồi à?" Nghe giọng bà có vẻ mệt mỏi, nhưng hiếm khi nào lại dịu dàng như vậy. "Vẫn chưa ạ." Giọng Văn Hoài hơi khàn, nhỏ tiếng đáp. "Văn văn, bà nội của em trai mới mất đêm nay." Cả hai trầm lặng một lúc, đầu dây bên kia lại vang lên: "Bà đi rất thanh thản. Mẹ nghĩ nên nói với con một tiếng." Nhất thời, Văn Hoài không biết nên nói gì, điện thoại đã cúp cũng không biết. Dù không phải là nỗi đau quá lớn nhưng trong lòng rầu rĩ, chẳng nói lên lời. Văn Hoài chưa từng gặp bà ruột của mình nên bà ấy là người duy nhất cho cậu gọi một tiếng "bà nội" trong suốt hai năm. Khi đó, mẹ cậu mới tái hôn, bà muốn cùng cha dượng lên thành phố làm việc nên để Văn Hoài ở lại cho mẹ chồng mới chăm sóc. Hồi đó, Văn Hoài mới sáu tuổi, dù sợ hãi trước môi trường mới xa lạ nhưng không hề càn quấy. Bà nội rất tốt, luôn cười nói dịu dàng, nhỏ nhẹ. Bà có một vườn rau nhỏ, mỗi khi thời tiết đẹp, bà sẽ đội mũ rơm cho Văn Hoài rồi kéo một chiếc ghế dài nho nhỏ cho cậu ngồi bên cạnh, bà vừa gieo hạt, làm cỏ vừa kể truyện cho cậu nghe. Sau khi lên bảy thì cậu không còn sống chung với bà nữa, ký ức về khoảng thời gian đó cũng rời rạc. Khi ấy, Văn Hoài vốn ít nói, sống nội tâm, lúc nào cũng rụt rè, không chơi đùa nghịch ngợm như những cậu bé sáu bảy tuổi khác. Hàng xóm xung quanh ghé qua chơi đều không khỏi xuýt xoa nói đứa nhỏ này thật ngốc, dáng vẻ lại chẳng giống con trai. Họ còn cho rằng, đứa bé còn quá nhỏ để hiểu được những lời nói ấy. Những lúc như thế, bà nội luôn đứng ra bênh vực vài câu, bà chẳng bao giờ gay gắt với người khác, chỉ khẽ cười, rồi đáp: "Văn Văn nhà chúng tôi mặt mày sáng sủa, không thích tranh chấp với người khác." Rồi bà vỗ nhẹ lên đầu Văn Hoài nói: "Hạnh phúc sẽ chờ con ở phía trước." Văn Hoài nhớ rất rõ câu ấy. Mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, Văn Hoài thấy hơi lạnh. Trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều chuyện đang len lỏi trong tâm trí, cậu bừng tỉnh vì cảm giác lạnh lẽo ấy. Tương lai thật sự quá vô thường, không thể đoán trước được, dường như cậu không nắm chắc bất cứ điều gì, giống như lúc Văn Hoài sáu tuổi, chỉ ngồi thất thần giữa một đám người lớn. Có người nói với cậu "Hạnh phúc sẽ đợi cậu", giờ ngẫm lại, hình như chính câu nói ấy đã là một cái "phúc" hiếm hoi trong cuộc đời ngắn ngủi này rồi. Lục Dữ Hồi vừa bước vào đã thấy Văn Hoài ngẩn ngơ bên bệ cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì mà chìm trong một nét u buồn, tiếng mưa càng tăng thêm vẻ cô quạnh của Văn Hoài. Văn Hoài vẫn ngẩn ngơ trong bộn bề suy tư cho đến khi rơi vào trong vòng tay ấm áp. Cả hai chẳng nói năng gì, chỉ ôm nhau thật chặt, chia sẻ chút hơi ấm cho đối phương. "Lục Dữ Hồi, chúng ta vẫn còn quá trẻ phải không?" Giọng Văn Hoài đượm buồn, thoáng chút sợ hãi cùng chua xót. "Đúng, chúng ta vẫn còn rất trẻ. Còn phải cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, còn lớn hơn cả trận mưa đêm nay." Lục Dữ Hồi đáp lại bằng một giọng kiên định, như thể đã dự kiến trước mọi chuyện sẽ xảy ra và chắc chắn sẽ vượt qua tất cả. Ngoài cửa sổ sấm chớp nổi lên, khoảnh khắc ấy có tia chớp rạch lên giữa đêm đen, lóe sáng như ban ngày. Tiếng sấm làm Văn Hoài hoảng sợ. "Lục Dữ Hồi, có thời điểm nào cậu thấy sợ hãi không? Tớ luôn luôn sợ, sợ rất nhiều thứ." "Tất nhiên là tôi sẽ sợ. Sáng nay, tôi đã rất sợ vì không nhìn thấy cậu." "Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau chứ?" Tiếng Văn Hoài nhỏ đến xót xa. "Ừ. Thật tiếc phải nói điều này, nhưng Hoài Hoài à, một đời ngắn lắm." Lục Dữ Hồi cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu. "Xin lỗi Hoài Hoài, tôi biết con đường này rất khó đi, cậu đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu." Văn Hoài nép vào lòng anh, khẽ gật đầu. Nhất định tớ sẽ nỗ lực để sánh vai cùng cậu. _____ [1] Diễm lệ: đẹp một cách rực rỡ, lộng lẫy. [2] Động tình: (Thông tục) Trỗi dậy ham muốn tình dục. Hoặc cảm thấy rung động, xúc động trước một cảnh tượng, một sự việc nào đó. (Theo Wiktionary) _____ Pa: Tôi edit xong chương này từ năm ngày trước mà dạo này công việc bận sấp mặt không có thời gian beta. Để mọi người đợi lâu rồi. Chỉ còn hai chương nữa là hoàn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]