*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pa
Xe chạy hơn một tiếng thì tới nơi, Văn Hoài không ngủ, chỉ yên lặng dựa vào vòng tay của Lục Dữ Hồi. Mọi người rục rịch chuẩn bị xuống xe, Văn Hoài hoảng hốt định thoát khỏi vòng tay của Lục Dữ Hồi.
Cậu vô thức ngẩng đầu, dè dặt quan sát thái độ của anh.
Lục Dữ Hồi thấy cậu sợ hãi mà vẫn để tâm đến mình thì khẽ đau lòng. Sự dịu dàng lặng lẽ ánh lên trong mắt, anh siết chặt bàn tay của Văn Hoài để trấn an.
Văn Hoài vừa ngẩng đầu đã thấy vết thương trên môi anh, vốn dĩ đã đóng vảy mà giờ lại như mới, máu me bê bết, nhìn thôi cũng thấy xót.
Thấy Văn Hoài sắp khóc đến nơi, Lục Dữ Hồi vội vàng an ủi:
"Không sao, vô ý cắn phải. Sẽ ổn thôi."
"Tớ xin lỗi."
Mấy ngày nay, cậu luôn nhớ đến gương mặt đầy máu của Lục Dữ Hồi trong đêm ấy, sau đó không ngừng nhỏ giọng xin lỗi.
"Có đau không?" Cậu nhìn thôi cũng cảm thấy rất đau.
Thật ra thì rất đau. Cả tuần nay, Lục Dữ Hồi đều phải húp cháo trắng, nhưng bây giờ chỉ mỉm cười.
"Không đụng vào thì sẽ không đau. Ăn thì đau nhưng hôn thì không."
Văn Hoài biết anh đang trêu chọc mình nhưng vẫn ngẩng đầu, đặt lên môi Lục Dữ Hồi một nụ hôn chớp nhoáng như chuồn chuồn đạp nước. Hôn xong cũng chẳng dám ngẩng lên nhìn, vành tai đỏ ửng, nhẹ nhàng mở miệng:
"Xuống xe thôi."
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-luon-nhiet-tinh-giup-do-toi/944852/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.