Chương trước
Chương sau
Edit: Pa
Buổi sáng, Lục Dữ Hồi tỉnh lại thấy Văn Hoài vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, cậu ngủ rất nề nếp, trước khi đi ngủ đã nằm như nào thì sáng dậy vẫn vậy. Chỉ có hai chân là tự động co lên, quấn lấy Lục Dữ Hồi, một bên đầu gối còn kẹt lại giữa đùi anh.
Chủ nhật, Giang Hạo Duy vẫn dậy sớm như thường, lúc ra khỏi cửa không cố ý mạnh tay nhưng gió bên ngoài thổi mạnh làm cửa đóng sầm lại. Văn Hoài giật mình run rẩy, cậu mơ màng thức giấc nhưng vẫn tiếp tục vùi đầu, ghé sát vào vòng tay ấm áp của Lục Dữ Hồi, hai chân co lên cao hơn, bất ngờ chạm phải một thứ vừa cứng vừa ấm. Tâm trí còn mơ màng, một mặt nghĩ xem đây là cái gì, một mặt dùng đầu gối cọ thử, mãi đến khi cậu nghe tiếng rên rỉ của Lục Dữ Hồi vang lên bên tai như thể cậu vừa cố tình làm chuyện xấu. Cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, Văn Hoài hoảng hốt muốn rút chân lại, nhưng cổ chân đã bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy. Lục Dữ Hồi nắm chặt khiến cậu hơi đau, một lát sau Lục Dữ Hồi đẩy đầu gối của Văn Hoài cọ vào đũng quần của mình, dán chặt vào cây gậy th*t nóng hổi của anh, Lục Dữ Hồi khẽ đẩy hông, cọ dương v*t lên chân trần của Văn Hoài.
Văn Hoài hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết thuận theo Lục Dữ Hồi. Mặc dù cách một lớp quần lót mỏng, nhưng dường như nhiệt độ nóng bỏng ở nơi đó đã truyền hơi ấm lên da cậu, thậm chí Văn Hoài còn cảm giác được con lươn cứng ngắc ấy đang hưng phấn giật giật, tim đập càng lúc càng mạnh.
Phải chăng mọi dây thần kinh cảm giác đều chạy hết lên đầu gối, dương v*t thô to chẳng kiêng dè gì, ngang nhiên đưa đẩy, cọ xát. Văn Hoài chẳng dám ngẩng đầu lên, chỉ thấy yết hầu của Lục Dữ Hồi trượt lên trượt xuống liên tục, hơi thở bên tai càng lúc càng gấp gáp, nặng nề.
"Hoài Hoài..."
Lúc ngủ dậy, giọng anh hơi khàn khàn, cực kỳ mê người. Hành động của Lục Dữ Hồi vô cùng điên cuồng, táo bạo nhưng lời anh nói lại có vẻ ngây thơ, yếu ớt:
"Hoài Hoài... Hoài Hoài, giúp tôi, được không?"
Cuối cùng, cổ chân của Văn Hoài cũng được thả nhưng cậu không dám nhúc nhích. Cậu hiểu ý của Lục Dữ Hồi.
Anh coi sự im lặng của cậu là đồng ý, Lục Dữ Hồi nắm tay Văn Hoài đè lên túp lều căng phồng của mình, bàn tay to lớn phủ lên bàn tay cậu, dẫn dắt cậu xoa nắn dương v*t đang bị trói chặt trong quần lót. Lòng bàn tay còn nhạy cảm hơn đầu gối, Văn Hoài có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng trên tay, chuyện này khiến cậu ngượng đỏ mặt.
Đột nhiên Lục Dữ Hồi buông tay nhưng lại đẩy hông phía trước, nhích gần lại bàn tay của Văn Hoài, giọng anh khẽ run lên vì phấn khích:
"Hoài Hoài, thả nó ra ngoài, được không?"
Đầu óc Văn Hoài vẫn mù mịt nhưng hai tay lại ngoan ngoãn nghe lời, ngón tay mon men lướt trên vòng eo gầy, rắn chắc của Lục Dữ Hồi, chậm rãi luồn vào trong mép quần lót, nhẹ tay kéo xuống, dương v*t thô to, nóng rực không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa đã vội vàng thoát khỏi sự trói buộc, chọc nhẹ lên cổ tay cậu.
Động tác chậm chạp của Văn Hoài sắp bóp chết Lục Dữ Hồi nhưng anh phải thể kiềm chế cảm xúc của mình, đây mới chỉ là sự khởi đầu, không thể khiến Hoài Hoài của anh sợ hãi. Lục Dữ Hồi muốn liếm lên tai cậu nhưng rốt cuộc chỉ dám dùng đầu ngón nhẹ nhàng mơn trớn lên vành tai bên phải của Văn Hoài rồi xoa nhẹ.
"Hoài Hoài ngoan, sờ nó đi."
Văn Hoài cảm nhận được động tác quen thuộc trên vành tai, nhưng chẳng hề dịu dàng như mỗi đêm trước khi đi ngủ, Lục Dữ Hồi dùng lực mạnh hơn khiến cậu hơi đau. Ấy thế mà chút đau đớn ấy chẳng đủ để thức tỉnh được cậu, thậm chí còn khiến mạch não của Văn Hoài càng hỗn loạn hơn, cậu vô thức vuốt ve dương v*t nóng bỏng trong lòng bàn tay mình, cùng lúc đó Văn Hoài cũng nhận ra một chiếc lều nhỏ đang dựng lên dưới háng mình.
Bàn tay của Lục Dữ Hồi xoa bóp trên gáy cậu, rồi trượt xuống lưng, mơn trớn tới tận đùi non. Văn Hoài khép hai chân lại, theo bản năng vội vàng tránh né bàn tay ấy nhưng một chân của Lục Dữ Hồi đã duỗi ra chặn đứng ý định của cậu.
Lục Dữ Hồi mạnh mẽ đẩy đầu gối vào giữa hai chân Văn Hoài, so với sự chậm chạp của cậu ban nãy thì động tác của anh vừa nhanh gọn, vừa dứt khoát.
"Ưm... Không..."
Nãy giờ Văn Hoài vẫn luôn im lặng, một cơn khoái cảm mãnh liệt đột ngột ập tới trong lúc thân thể bị kìm kẹp chặt chẽ, không thoát ra được, khoái cảm dồn dập, kịch liệt hơn, lan dần đến tứ chi, nhấn chìm lý trí của cậu. Văn Hoài hiếm khi thủ dâm, có chăng cũng chỉ là vuốt ve qua loa để phát tiết, chẳng mấy chốc cậu đã hoàn toàn tê liệt dưới bàn tay dịu dàng của Lục Dữ Hồi.
Thao tác của Lục dữ Hồi rất nhanh nhẹn, sau khi thức tỉnh chú chim nhỏ trong lòng bàn tay thì bắt đầu thong dong hơn. Bàn tay lùi xuống phía dưới nhào nặn hai túi tinh hoàn, anh dùng ngón tay gãi nhẹ lên đáy chậu nhẵn bóng, mềm mịn. Bị tập kích bất ngờ khiến toàn thân Văn Hoài run lên, tiếng rên rỉ đã bị kìm kẹp một hồi, giờ không nhịn được nữa mà bật thành một tiếng ngân động lòng. Văn Hoài mẫn cảm đến kì lạ, ngay chính bản thân cậu cũng không nhận ra được điều đó. Lục Dữ hồi thấy phản ứng của Văn Hoài thì càng phấn khích hơn nên thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào chỗ đó. Cuối cùng, anh mạnh tay nắn bóp, vần vò. Văn Hoài chưa bao giờ trải qua khoái cảm kịch liệt như vậy, tinh thần đều bị cuốn theo, bàn tay đang nắm dương v*t của Lục Dữ Hồi cũng đơ ra, quên cả nhiệm vụ.
Lục dữ Hồi chẳng bận tâm, giờ anh đang đặt toàn bộ tâm trí lên người Văn Hoài, cảm nhận sự run rẩy của cậu, tận hưởng tiếng rên rỉ ướt át của bé mèo nhỏ trong độ xuân về.
Chim chóc của Văn Hoài đã hưng phấn bừng bừng, trên đỉnh rỉ ra thứ chất lỏng dinh dính, ướt át. Lục Dữ Hồi dùng dịch nhầy đó vuốt dọc thân dương v*t của cậu, thấy còn chưa đủ ẩm ướt, anh lại dùng ngón tay gãi nhẹ lên lỗ sáo làm nước dâm chảy ra nhiều hơn.
"Ưm... Lục..."
Thậm chí Văn Hoài còn không gọi được hoàn chỉnh tên của anh, chỉ há miệng rên rỉ, hổn hển. Lục Dữ Hồi biết cậu sắp lên đỉnh, anh tiếp tục vuốt ve dương v*t, tiếng nước nhớp nháp cùng tiếng rên rỉ rung động lòng người vang lên trong phòng ký túc vào buổi sớm. Văn Hoài nghe thôi cũng thấy thẹn nhưng cậu lại càng hưng phấn hơn, sau đó bắn hết vào trong tay Lục Dữ Hồi.
"Hoài Hoài, có thoải mái không?"
Lục Dữ Hồi nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu, cho dù Văn Hoài đã lên đỉnh nhưng anh vẫn tiếp tục duy trì khoái cảm cho cậu bằng những thao tác chậm rãi, ngón tay bóp nhẹ lên đỉnh dương v*t, trong lòng anh có một chút ham muốn chiếm hữu biến thái, anh muốn vắt sạch những giọt tinh dịch cuối cùng của Văn Hoài vào tay mình.
Văn Hoài không trả lời câu hỏi đó, cậu chậm rãi khôi phục lý trí sau cơn khoái cảm, khóe mắt ướt đẫm, bờ môi bị cậu cắn chặt còn đỏ lựng. Văn Hoài khịt mũi, vươn tay đẩy Lục Dữ Hồi, khi tay anh đang vuốt ve dương v*t của cậu. Giọng Văn Hoài ướt át, mềm mỏng:
"Không, không làm nữa."
Lục Dữ Hồi thấy Văn Hoài bị mình bắt nạt đáng thương quá nên mềm lòng, anh ngoan ngoãn buông tha cho cậu nhưng lại nắm tay Văn Hoài ấn vào dương v*t của mình.
"Đến lượt Hoài Hoài giúp tôi."
Lúc cả hai rời giường thì đã muộn, ga giường đã thành một mớ hỗn độn, Lục Dữ Hồi tháo ra rồi bảo lát nữa mang qua tiệm giặt, Văn Hoài giãy lên không chịu đòi tự giặt. Lục Dữ Hồi chẳng nói được nên thôi, anh đành tự giặt.
Lục Dữ Hồi ôm đồ đi, dù phải tự giặt bằng tay nhưng trong lòng lại phơi phới.
Mưa cả đêm tới giờ mới tạnh, hai người dọn dẹp xong thì đi ăn trưa. Lục Dữ Hồi mang theo vẻ mặt rạng rỡ còn Văn Hoài lại hơi lơ đễnh, cậu cứ nghĩ mãi về chuyện lúc sáng, dường như khoảnh khắc Lục Dữ Hồi ôm lấy cậu đã khắc sâu vào tâm trí, muốn quên cũng không được. Văn Hoài quay sang thấy Lục Dữ Hồi cứ thản nhiên như không, như thể anh đã quăng hẳn chuyện lúc sáng ra khỏi đầu, có lẽ là tại cậu rề rà, câu nệ quá. Lúc đi WC Văn Hoài cứ lấn cấn mãi nên lôi di động ra tra thử trên mạng, thì ra anh em thân thiết trong ký túc xá "giúp đỡ" nhau là chuyện bình thường.
Tuy trong lòng đã bình tâm hơn một chút nhưng đến chiều Văn Hoài vẫn chưa muốn quay về ký túc xá, Lục Dữ Hồi dẫn cậu tới thư viện. Văn Hoài lấy bài tập cuối tuần ra làm, chỗ nào không hiểu thì viết lên giấy hỏi Lục Dữ Hồi. Thật lâu trước đây, cậu cũng muốn viết thư trong giờ học như thế. Lúc còn học phổ thông, nhìn cảnh mọi người canh thầy quay đi thì ném giấy cho nhau, tuy mạo hiểm nhưng rất kích thích. Chỉ có điều trước giờ cậu chưa từng được truyền giấy như thế, vả lại cũng đâu có ai truyền cho cậu. Lúc đó, Văn Hoài hơi ghen tị một chút. Nhưng không sao, bây giờ Lục Dữ Hồi đã bù đắp lại cho cậu rồi.
Nhìn hai người trao đổi qua lại, cô gái ngồi đối diện cũng gấp một mảnh giấy đưa cho Lục Dữ Hồi, trên đó viết ID WeChat của cô ấy. Lục Dữ Hồi chẳng thèm bận tâm, cầm xong cũng không mở ra mà viết luôn công thức tính toán rồi chuyển sang cho Văn Hoài. Cô gái thấy thế cũng cạn lời, Văn Hoài hơi ái ngại, đang loay hoay chưa biết có nên trả lại mảnh giấy cho người ta hay không thì lúc cậu ngẩng đầu lên người ta đã rời đi mất.
Buổi tối, lúc hai người quay về ký túc xá thì Tưởng Hạo Duy cũng đã trở lại, vẫn là những câu hỏi vô nghĩa ồn ào cùng tính cách nhiệt tình như mọi ngày. Trong ký túc xá có ba người, chưa kể có cái giọng sang sảng của Tưởng Hạo Duy ở đây, ai không muốn nghe cũng phải nghe nên Văn Hoài đã xoá tan bầu không khí ám muội lúc sáng ra khỏi đầu.
Tưởng Hạo Duy nhìn hai người cứ dính lấy nhau, cử chỉ thân mật, chưa kể những hành động nhỏ nhặt của Lục Dữ Hồi đối với Văn Hoài nữa, hiếm khi nào Tưởng Hạo Duy có được những phút giây trầm ngâm, suy tư như thế.
Lục Dữ Hồi chẳng hề nhắc tới vụ chăn chiếu mà anh đem đi giặt, Văn Hoài cũng không hỏi.
Văn Hoài nhỏ người, tướng ngủ lại ngoan nên dù giường trong ký túc xá có chật hẹp thì vẫn đủ cho hai người ngủ. Thời tiết càng ngày càng lạnh, giường của Lục Dữ Hồi lại ấm, từ lúc ngủ với anh thì Văn Hoài không còn mất ngủ nữa.
Vô tình chuyện này đã trở thành thói quen, thậm chí Văn Hoài dần dần lệ thuộc vào sự chăm sóc chu đáo mà Lục Dữ Hồi dành cho mình. Ngoài chuyện đó ra thì thỉnh thoảng Lục Dữ Hồi sẽ nhờ cậu "giúp một chút" chuyện trên giường, khi thì vào buổi sáng, lúc lại vào buổi tối, thậm chí còn làm trên ghế của phòng ký túc vào giữa ban ngày ban mặt. Không thể phủ nhận rằng chính bản thân Văn Hoài cũng đón nhận khoái cảm trước nay chưa từng có từ "sự giúp đỡ" bí mật ấy.
Tất nhiên Lục Dữ Hồi rất thỏa mãn, mỗi đêm đều ôm Văn Hoài ngủ, ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu mỗi sáng thức giấc, thỉnh thoảng nghe Văn Hoài mơ màng ngái ngủ rồi lẩm bẩm mấy câu tiếng địa phương mà anh không hiểu.
Cũng có những khoảnh khắc hiếm hoi lúc nửa đêm, Lục Dữ Hồi suy nghĩ, rồi áy náy. Hoài Hoài của anh là người rụt rè, ngốc nghếch. Đêm đầu tiên cậu một mình lọ mọ tới thành phố này lại tình cờ gặp anh. Ngay từ đầu, Lục Dữ Hồi đã có những suy nghĩ không sạch sẽ, anh dùng thủ đoạn để lừa gạt lòng tin, để cậu lệ thuộc vào mình. Thậm chí Lục Dữ Hồi còn cố tình hạn chế giao tiếp giữa Văn Hoài với những người khác, cho dù chẳng có ai nhận ra điều đó. Anh không để Văn Hoài tự giải quyết những vấn đề xảy ra trong lớp, mà luôn tự tay "giúp cậu". Nếu có hoạt động nào mà Văn Hoài thấy hứng thú thì anh sẽ tham gia cùng cậu. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do Lục Dữ Hồi thay cậu giải quyết.
Nhưng phải làm sao đây? Anh đã cố gắng kiềm chế mà cậu lại luôn ngốc nghếch như vậy, sau này cứ để mình anh lừa lừa gạt là được rồi. Chỉ cần tin anh, anh sẽ mãi mãi thích Hoài Hoài.
Lục Dữ Hồi ôm chặt lấy người đang ngủ trong lòng, trịnh trọng đặt lên trán cậu một nụ hôn thầm lặng.
Ngoài lúc trên giường ra thì bình thường hành động của Lục Dữ Hồi cũng táo bạo chẳng kém. Anh luôn xoa gáy hoặc vuốt ve vành tai của Văn Hoài, thích vỗ đầu, nắm tay cậu. Lúc nói chuyện trong ký túc xá, anh kéo cậu ngồi thẳng lên đùi mình. Hành động của Lục Dữ Hồi rất tự nhiên, khiến Văn Hoài quen luôn với những điều đó.
Tối thứ sáu Tưởng Hạo Duy trở về sớm hơn bình thường, lúc Lục Dữ hồi đang tắm thì Văn Hoài ngồi làm bài tập trên bàn của anh. Ngoài ban công đang phơi một chiếc chăn đơn.
Tưởng Hạo Duy bưng cốc nước tới bên cạnh Văn Hoài, hiếm có khi nào cậu ta nhỏ giọng được như thế:
"Hai người đang hẹn hò à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.