Edit: Pa
Lúc Văn Hoài vừa tỉnh lại đã thấy một cánh tay đè nặng trên eo mình đã thế còn quấn chặt lấy cậu, sau lưng là lồng ngực ấm áp, trên đỉnh đầu có tiếng thở nhè nhẹ. Lục Dữ Hồi vẫn đang ngủ.
Văn Hoài khẽ cử động, mông trần liền chạm phải đùi người phía sau, bấy giờ cậu mới nhớ ra dưới thân hoàn toàn trần trụi. Có lẽ trong lúc ngủ, vạt áo phông chẳng may bị xô lên tận eo rồi mắc lại dưới cánh tay Lục Dữ Hồi. Trước đây, cậu chưa bao giờ ở trần đi ngủ, da thịt tiếp xúc với chăn đệm mềm mại rất thoải mái nhưng trong lòng lại lấn cấn, xấu hổ không nói lên lời. Cậu nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống nhưng cái ôm của Lục Dữ Hồi quá chặt, cũng chẳng dám đánh thức người ta dậy, thẹn chết đi được.
Văn Hoài cẩn thận khẽ nhích từng chút về phía trước. Đột nhiên, cậu sững lại vì ở trong chăn có chú chim non đang sổ lồng vừa vô tình quệt qua mu bàn tay Lục Dữ Hồi. Chuyện "chào cờ"cũng chẳng lạ lẫm gì vì thằng nào mà chẳng thế, bình thường cậu sẽ mặc kệ, đợi "cờ" tự hạ, nhưng lúc vô tình chạm phải Lục Dữ Hồi thì cậu cảm giác như có luồng điện vừa chạy qua. Trong khoảnh khắc đó, khoái cảm cùng ngượng ngùng đồng thời bộc phát. Bây giờ, Văn Hoài không dám cử động, nhỡ lại đánh thức Lục Dữ Hồi, cơ mà cứ trần trụi nằm trong lòng người ta như vậy thì đến lúc cậu ấy tỉnh lại cũng xấu hổ chẳng kém gì.
Trong đầu Văn Hoài còn chưa hết rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-luon-nhiet-tinh-giup-do-toi/944847/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.