Mục Dung hét lớn: "Không! không được! Tang Đồng! Mau dừng tay!" 
Thời gian quay về mấy tiếng trước, Mục Dung và Tang Đồng đang ngồi trên xe. 
Mục Dung mỏi mệt tựa lưng vào ghế nói: "Trong lòng tôi có một suy đoán, nếu bất hạnh bị tôi đoán trúng thì quá đáng sợ." 
"Sao?" 
"'chỗ của những người mất tích ly kỳ." 
"Ở đâu?"  
"Cô nghĩ xem có pháp bảo gì có thể không chút giấu vết giam người ta lại, ngay cả Thiên Võng cũng tìm không ra." 
Tang Đồng trầm ngâm một lúc: "Ít người thì dễ nói,  đằng này nhiều người mất tích như vậy thì chứng minh bọn họ đã không còn ở trong chiều không gian của chúng ta " 
"Không sai, một là thế giới trong tranh của La Như Yên, một là thế giới của Bát Chỉ Kính." 
Tang Đồng im lặng  
Mục Dung hít sâu một hơi: "Nếu là Bát Chỉ Kính, tôi có cách ngăn cản." 
Luôn có cách ngăn cản... 
... 
Tang Đồng đứng thẳng người, đêm tất cả máu tươi bôi lên thân kiếm Ngũ Đế, không gian trống trải như vùng quê bị xé rách nứt ra một vết nứt, gió lạnh thấu xương thổi vào làm Mục Dung mở mắt không lên, quần áo Tang Đồng bay phất phới. 
Nhân loại đứng đầu trong vạn vật linh trưởng, nhiệt quyết trong lòng là chí bảo nhân gian, từ xưa đến nay có rất nhiều tà vật hút máu người kéo dài tuổi thọ, muốn Cửu Thiên Huyền Lôi phát huy uy lực mạnh nhất thì cứ lấy huyết mạch của chính mình làm đường dẫn  
Mục Dung nhìn cái hang đen không đáy trước ngực Tang Đồng, tuyệt vọng nhắm mắt. 
Tang Đồng giơ tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756476/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.