Tang Đồng nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vui sướng: "bán bạn cầu vinh, đáng lắm!"
Mục Dung bất đắc dĩ nhìn nhìn Tang Đồng, ra hiệu cho cô ít nói lời cay đắng, người sau hừ lạnh nhưng không nói thêm gì
Trong mắt La Như Yên loé lên chút bi thương, tình cảm nhân loại quá phức tạp, uổng cô sống ngàn năm lại không học được gì.
Hắc khí trên mặt La Như Yên dịu dần, cô không dám chạm vào chỉ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Mục Dung có mặt dây chuyền hộ thể, pháp lực ta thấp không thể điều khiển lệnh kỳ tôn chủ đã cho, cô phụ ủy thác của Công Tử, Như Yên đáng chết."
Tôn chủ bóng đen phất tay áo, thu lại hắc khí trên mặt La Như Yên, liếc nhìn bóng đen 'Công Tử': "Như Yên nói Bản Tôn tin tưởng, ngược lại ngươi tự tiện chống lại mệnh lệnh của Bản Tôn phải chịu tội gì?"
Cái sau lập tức quỳ xuống sợ hãi nói: "Tôn chủ tha tội, thuộc hạ có lời cần giải thích."
"Nói."
"Vâng, thuộc hạ cả gan suy đoán thánh ý của tôn chủ, mưu kế tỉ mỉ bố trí nhiều năm của ngài nếu không có người thưởng thức thì rất phí công. Từ trước đến nay Tang Đồng tự xưng đại đạo chính tông lại có năng lực, cho nên thuộc hai cả gạn tự tiện tha mạng để ả tận mắt nhìn thấy một sự bắt đầu của kỷ nguyên mới."
Bóng đen ha hả cười: "Nói không sai, chỉ có mấy người chúng ta chứng kiến kỷ nguyên mới có chút cô đơn, đứng lên đi."
"Đa tạ tôn chủ."
Mục Dung yên lặng lắng nghe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756475/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.