Chương trước
Chương sau
Lang Vương Tiếu Nguyệt nóng não lên, vây quanh Bất Hoán Thi, bất chấp nguy hiểm "ôm" hắn.
Hoả hồng bao trùm lấy cô biến mất cực nhanh, cô phóng ra toàn bộ pháp lực, không chút ngừng nghỉ chuyển lên người Liễu Nhị nương tử, giúp nàng cầm máu tăng tính bền dẻo trên thân thể nàng.
Hoa Vân Nguyệt một đầu mồ hôi, Tô Tứ Phương khẩn trương nhìn thế cục, thỉnh thoảng quay đầu nhìn miệng Hoa Vân Nguyệt, sợ bỏ lỡ mênh lệnh nào đó.
Trong đám người, chỉ có thế giới của nàng là yên ắng, chiến cuộc trước mặt làm Tô Tứ Phương bất lực vô cùng.
Kim Thân đã vỡ, pháp lực tẫn tán, Phật nhãn quan bế, hai tai không nghe.
Từ tiểu trấn xa xôi ngày đêm đuổi đến đây,  xem như đã rút hết toàn bộ sức lực của nàng, nàng lúc này so với người bình thường cũng không bằng nữa...
Trong đầu, trong tâm đều là hình ảnh người kia, nàng đã từng vô số lần tỉnh mộng giữa đêm, Tang Đồng trong mộng u oan nhìn nàng, oán trách nói: tại sao lâm trận bỏ chạy.
Bất Hoán Thi, Kim Tằm Cổ, Liễu Nhị nương tử, Lang Vương Tiếu Nguyệt dây dưa một chỗ, liều mạng duy trí thế cục bế tắc 
Tất cả mọi người xài hết vốn liếng, Bất Hoán Thi cũng bị đưa vào tuyệt cảnh, giống như Mục Dung đã đoán trước, vẫn thiếu một chút.
Còn thiếu...một cọng rơm ngọn cỏ yếu ớt.
Trong màn đêm, bóng người mạnh mẽ từ ngọn lửa nhảy ra!
Mục Dung siết chặt hai tay vẻ mặt kiên định, chạy tới chỗ Bất Hoán Thi.
Ánh sáng mặt dây chuyền toả sáng cả vùng, làm Bất Hoán Thi chú ý, Hoa Vân Nguyệt chấn động, Tô Tứ Phương im ắng giật khoé môi.
Bất Hoán Thi há miệng phun ra một làn khói đen dày đặc đánh tới Mục Dung, Mục Dung mặt không đổi sắc, phản ứng siêu nhanh ngửa người về sau, đầu gối ma sát với mặt đất, sau dó nhào lộn một cái đứng trước mặt Bất Hoán Thi.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo, Mục Dung vẫn không quên Dương Tống Nô đã từng giúp đỡ mình, cô nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
Sau đó nâng bàn tay đã thoa lão huyết cao, năm ngón tay áp lên mặt Bất Hoán Thi 
"Aaa!"
Khói trắng dâng lên, Mục Dung kiên định chọc vào hai mắt của Bất Hoán Thi, đồng tiền Ngũ Đế trong tay nhét vào miệng hắn.
Bất Hoán Thi liều mạng giãy dụa, Liễu Nhị nương tử và Tiếu Nguyệt không chịu nổi, cùng lúc văng ra ngoài 
"Mục Dung!" Tiếu Nguyệt nằm trên đất hét lớn.
Mục Dung vẫn tiếp tục thoa lão huyết cao lên mắt Bất Hoán Thi, một tay khác nâng chặt cằm của hắn, không cho hắn phun đồng tiền Ngũ Đế ra.
Nếu không phải Kim Tằm Cổ liều mạng khống chế Bất Hoán Thi,  Bất Hoán Thi lại không thể nhìn thấy gì, thì Mục Dung rất có thể sẽ bị giết chết trong nháy mắt!
Tiếu Nguyệt muốn bò dậy cứu người, 'phốc' một tiếng, lại phun ra máu tươi, thân thể mềm nhũn.
Tô Tứ Phương bắt đầu chạy tới, Hoa Vân Nguyệt nhanh chóng lay động Kim Linh.
Kim Tằm Cổ đã mất một cánh tay không thể triệt để khống chế Bất Hoán Thi, trong lúc hắn giãy dụa 'rầm' một tiếng đánh trúng đầu Mục Dung.
Mặt dây chuyền lại toả ra sắc tím, một mực bảo vệ cô. Nhưng lực đạo lần này cũng giống như lần trước, Mục Dung bay đi giống như diều đứt dây.
"Tránh ra!!!"
Sau lưng vang lên tiếng hét to, Vương Hạo dùng dù từ sườn đồi bay xuống.
Tô Tứ Phương không nghe thấy, nàng lập tức chạy đến phía Mục Dung 
Đồng tiền Ngũ Đế kẹt trong cổ họng thiêu đốt hắn, khói trắng dày đặc từ mũi miệng hắn bay ra, hai mắt be bét vì bị bôi lão huyết cao, chỉ là cũng đang dần khôi phục.
Vương Hạo vững vàng hạ xuống đất, trong tay cầm một ống chích chứa chất lỏng màu xanh lam.
"Giúp tôi chăm sóc gia đình tôi!" Sau đó liền giơ cao ống chích chạy đi 
"Cái mả mẹ nhà mày!" Vương Hạo đâm ống chích vào cái cỗ thối rữa.
Chất lỏng chảy vào, Bất Hoán Thi đúng lúc khôi phục một con mắt, phẫn nộ gào thét.
Một giây sau, Vương Hạo cúi đầu không dám tin nhìn ngực của mình 
Cánh tay ngay ngắn xuyên qua người Vương Hạo...
"Khụ.."
Vương Hạo muốn nói gì đó, nhưng vừa dùng sức thì miệng mũi đồng loạt phun ra máu, sắc mặt khô héo, cật lật giơ ngón tay vừa mới đụng vào cánh tay của Bất Hoán Thi thì vô lực trượt xuống.
Đầu quay đi, bỏ mạng.
Không ai biết Vương Hạo tiêm thứ gì vào Bất Hoán Thi, vài giây sau Bất Hoán Thi đột nhiên bành trướng thân thể 
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, quạ đen đã tản từ lúc nào, mặt trăng đỏ như máu.
Hắn cười quái dị, trở tay ôm Kim Tằm Cổ lăn một vòng.
Tiếng "Rầm!" thật lớn vang lên, cường lực đánh bay những người xung quanh.
Tô Tứ Phương ôm Mục Dung lăn vào hồ nên không bị thương, mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên Hoa Vân Nguyệt không kịp làm gì thì Bất Hoán Thi đã nổ tung cùng Kim Tằm Cổ.
Cô cũng bị cường lực đánh bay, lăn mấy vòng mới dừng lại.
Bạo phá ngừng lại, khói lửa dần tan đi 
Hoa Vân Nguyệt bò dậy, nhìn nơi nổ tung chỉ còn một cái hố, không thấy Bất Hoán Thi và Kim Tằm Cổ đâu.
"Ầm" một tiếng Kim Linh rơi xuống đất, cánh tay đau đến không còn cảm giác, ngồi dưới đất thở dốc mấy giây, sau đó mặc kệ hình tượng nằm dài.
Mặt trăng treo giữa bầu trời, không tì không vết, tròn như mâm.
"Mục Dung! Mục Dung! Tỉnh lại!!"
Tô Tứ Phương ôm gọi Mục Dung hồi lâu không phản ứng, tay run run thăm dò hơi thở của cô, rồi thở phào: "Còn sống!"
Lang Vương Tiếu Nguyệt ho khan vài tiếng, cố gắng bò lại bên cạnh Liễu Nhị nương tử.
Liễu Nhị nương tử biến về nữ thể, quần áo rách rưới treo ở trên người, da vẻ giống như ngựa vằn, vét rách hung tợn trải dài toàn thân 
Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ, máu từ vết thương vô cùng chói mắt, không động, an tĩnh đến doạ người.
Tiếu Nguyệt quỳ bên người nàng, ôm nàng vào lòng, dùng chút pháp lực còn sót lại điều động nguyên khí truyền vào cơ thể Liễu Nhị nương tử, bảo vệ tâm mạch của nàng.
Làm xong mọi thứ, Tiếu Nguyệt kêu đau một tiếng, biến thành tiểu khuyển đỏ hồng cỡ chó sói, gục xuống bên người Liễu Nhị nương tử 
Gió mát thổi qua từng trận, xuyên qua đất trống thổi vào rừng sâu, lửa hai bên nhấp nháy mấy lần, giống như một vùng đất chết hồi quang phản chiếu.
Mặc kệ là thứ gì, kết cục của nó đã được định từ lâu.
...
Không biết qua bao lâu, Liễu Nhị nương tử ung dung tỉnh lai nhẹ hừ một tiếng, ngoại trừ đau nhức còn có cảm giác ấm áp, nàng là yêu nhân máu lạnh, rất nhạy cảm với cái nóng.
Nhịn đau quay đầu, một đám hoả hồng làm nàng thiếu chút mù mắt.
Chó con nho nhỏ nằm sát bên nàng, thân thể của nó như lò lửa nhỏ, nhiệt độ không ngừng truyền đến nàng, xua đi hàn ý.
Khoé miệng có vết máu của Liễu Nhị nương tử nhẹ cong, cười nói: "Không nghĩ tới bản thể của ngươi đáng yêu như vậy."
'Tiểu khuyển' nhắm mắt nói: "Bản thể người ta lớn, sợ đè chết ngươi mới hoá nhỏ như vậy."
Nói xong ti hí con mắt, vừa nhìn thấy Liễu Nhị nương tử thì bạo phát cười to.
Cười một chút liền phun ra máu tươi, nhưng tiếng cười vẫn không tắt 
Liễu Nhị nương tử kinh ngạc hỏi: "Cười cái gì?"
Lang Vương Tiếu Nguyệt vất vả nhịn cười, nói: "Đương nhiên cười ngươi."
"Cười ta?"
"Ngươi không phát hiện răng cửa của mình mất một nửa hả?"
Liễu Nhị nương tử giật mình nhớ lại: Lúc đó nàng muốn đẩy bản mệnh độc rắn vào thân thể Bất Hoán Thi, còn chọn lỗ tai tương đối 'yếu ớt', kết quả...
Liễu Nhị nương tử đỏ mặt, hừ một tiếng, biến thành tiểu xà nhỏ bằng ngón tay.
"Nhỏ mọn, chọc chút cũng giận."
Liễu Nhị nương tử chuyển động, chui vào lông bờm đỏ hồng của Lang Vương Tiếu Nguyệt.
"Nãi nãi không chấp nhặt tiểu bối như ngươi."
...
Hoa Vân Nguyệt liên lạc căn cứ, máy bay trực thăng tới chở thương binh quay về.
Phế tích lại quay về yên tĩnh, thạch quan dưới phế tích bay ra một luồng khói đen, chập chờn mấy lần, bay đi 
Sáng sớm hôm sau, Tô Tứ Phương tìm Hoa Vân Nguyệt nói: "Tôi phải đi."
"Lại muốn đi?"
"Xin đừng nói tôi đã từng đến đây, đặc biệt là đừng nói với Đồng sư tỷ."
"Tại sao phải làm vậy? Cô...."
Tô Tứ Phương cười nhạt quay người rời đi.
Giữa trưa, kỹ thuật viên tường thuật lại vụ việc báo cáo lên trung ương.
Ngay đêm đó, thủ tướng bận trăm công nghìn việc lại gọi video đến, Tang Đồng và Mục Dung vẫn hôn mê, Vương Hạo hi sinh, Tô Tứ Phương rời đi chỉ còn Hoa Vân Nguyệt.
"Tôi đại diện vụ viện trung ương biểu thị chúc mừng cùng cám ơn, tiểu đội trị thương tốt nhất sẽ lập tức đến đấy trị liệu."
"Cám ơn thủ tướng."
"Vương Hạo hi sinh vì nghĩa, tôi rất đau lòng, tổ chức quyết định phong  đồng chí Vương Hạo làm Nhất Đẳng Công."
"Mặt khác, tất cả đồng chí tham dự nhiệm vụ lần này đều được trao huân chương công lao tam đẳng, đối với tất cả đồng chí hi sinh oanh liệt trao huân chương nhị đẳng, quốc gia sẽ an bài phụ cấp."
"Cám ơn thủ tướng."
"Mọi người các cô đã có biểu hiện rất tốt, trao tặng huân chương cống hiến đặc biệt. Bổ nhiệm đồng chí Hoa Vân Nguyệt làm xử vụ trưởng của cục xử lý sự kiện đặc biệt Tây Nam Miêu Cương. Vì quốc giá bí mật chiêu mộ bồi dưỡng nhân tài, đồng chí Hoa Vân Nguyệt có đồng ý lòng?"
"Tôi..."
Thủ tướng cười cười: "Sư phụ cô từng vì quốc gia và công dân lập xuống nhiều công lao, cô không cần trả lời vội, cứ từ từ cân nhắc."
"Cám ơn thủ tướng."
"Ngoài ra còn có hai tin tức liên quan tới việc bổ nhiệm đồng chí Tang Đồng và Mục Dung, xin cô truyền đạt lại."
"Vâng."
"Xét thấy cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc Ngưu Tử Trĩ muốn về hưu, tổ chức đã phê chuẩn thỉnh cầu của hắn. Bổ nhiệm Tang Đồng làm cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt đời thứ ba, sau khi khôi phục lập tức nhận chức. Cục xử lý dùng người cũng có khuôn phép, thời gian Mục Dung vào cục quá ngắn trước để cô ấy quản lý khoa cũ kiêm nhiệm luôn chức trưởng khoa đặc dị công năng của đồng chí Vương Hạo,  đồng chí Đường Liêm Tử làm phó khoa."
~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.