Sau khi Mục Dung nói xong, Tô Tứ Phương trầm mặc: Hình như đang tiêu hoá lại như đang tự hỏi.
Tô Tứ Phương nhìn kiếm Ngũ Đế được bôi lão huyết cao chậm rãi nói: "Thanh kiếm này được bện từ những đồng tiền ngũ đế cổ xưa nhất, chí cương chí dương có thể khắc chế hết thảy chí âm chí tà chi vật."
Mục Dung nhìn nhìn Tô Tứ Phương, luôn cảm thâý nàng có chút kỳ lạ, đang lúc quan trọng sao cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy?
Mục Dung nghĩ Tô Tứ Phương nghe không rõ nên lập lại: "Cô biết cách dùng nó để đối phó Bất Hoán Thi không?"
Tô Tứ Phương khẩn trương nhìn nhìn môi Mục Dung, lần này xem như hiểu rõ, gánh nặng trong lòng vơi đi ít nhiều: "Chỉ cần tìm cơ hội đâm kiếm Ngũ Đế vào cơ thể Bất Hoán Thi, tốt nhất là đâm vào chỗ nó không thể rút ra. Bình thường tà vật bị kiếm Ngũ Đế đâm trúng không chết cũng trọng thương, chỉ là Bất Hoán Thi không phải yêu vật bình thường, tôi cũng không dám chắc."
Mục Dung trầm xuống ánh mắt: "vậy giờ phải làm sao?"
"Dùng để uy hiếp nó, hoặc là đâm vào mắt nó để nó không thể rút ra được, chỉ cần đồng Ngũ Đế ở trong cơ thể nó thì sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn."
"Tôi hiểu rồi!"
Lang Vương Tiếu Nguyệt phản đối: " Không được, tốc độ Bất Hoán Thi quá nhanh, kiếm của ngươi chưa đâm trúng đã bị nó móc tim ra rồi!"
Tô Tứ Phương chỉ mới học khẩu ngữ nên không thể phân tích đối thoại của hai người, dựa theo trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756462/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.