Bát Chỉ Kính lại nói: "Đi nhanh, còn đứng đó, đi!"
"Hừ!" Một tiếng, Bát Chỉ Kính phát ra tiếng thống khổ, Dương Tống Nô bóp chặt cổ Bát Chỉ Kính, đánh giá nói: "Đồ tốt."
Mục Dung từ dưới đất bò dậy chạy tới Tang Đồng, Bát Chỉ Kính nhìn thấy Mục Dung như vậy, bất đắc dĩ thở dài: Đúng là si nhân.
Sau đó hắn hoá thành khói trắng biến về bản thể, Dương Tống Nô lơ lửng cầm gương cổ dò xét.
Trước mắt là nguy cơ sinh tử, Mục Dung bộc phá sức mạnh không ngờ, cô gánh Tang Đồng lên vai chạy vào rừng cháy
."hừm?"
Dương Tống Nô thấy trên đường viền của Bát Chỉ Kính có khắc hai chữ, chữ khắc rất mới, chính là: Mục Dung.
Ánh mắt Dương Tống Nô trầm xuống, vuốt vuốt Bát Chỉ Kính: "Tự cam đoạ lạc."
Bát Chỉ Kính cuời lạnh: "Tuy Mục Dung nhỏ yếu, nhưng nhân phẩm và tâm địa thì đều mạnh hơn thứ người không ra người, ma không ra ma như ngươi!"
"Đừng cùng ta múa võ mồm, ta giết chết nàng sẽ ký khế ước với ngươi!"
"Ta và Mục Dung ký khế ước bản mệnh, nàng chết ta lập tức biến thành khối đá ngủ say ngàn năm, ha! Súyt chút thì quên, ngươi bất tử bất diệt, chờ một ngàn năm cũng không vấn đề."
Mặc dù ngữ khí Bát Chỉ Kính nhẹ nhàng, thậm chí có ý khiêu khích, nhưng tâm thì rối bời vô cùng.
Lần này bọn họ xem như chịu đắng.
Không ai ngờ Bất Hoán Thi lại xuất thế trước Kim Tằm Cổ, hơn nữa thực lực người này thâm sâu, dường như rất gần với Thần Thánh, hắn tiện tay bóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756460/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.