Mao Tiểu Phương hét lớn một tiếng: "Thoa huyết lão cao vào ống mực rồi ném qua đây!"
Nói xong hắn vung ba đinh gỗ đào, hai chân dùng sức đạp một cái, cầm kiếm bay ra.
Dương Tống Nô híp híp mắt lui về sau nửa bước, nâng một tay lên chắn trước người "rầm" một tiếng, chữ "kim" va vào tay hắn, bạo phát một trận hàn khí, bụi đá bay đầy trời.
Kỳ quái lạ: những hạt đậu vung đầy đất không chút dịch chuyển, nhờ vậy Mục Dung không bị đá bay trúng, chỉ là mở mắt không nổi.
Cô ôm chặt túi vải và ống mực quỳ một chân xuống, bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ Mao Tiểu Phương giao cho.
Cánh tay bị cháy khét của Dương Tống Nô lập tức khôi phục nguyên dạng.
Chữ "kim" mất, đinh gỗ đào lại đến.
Dương Tống Nô nhẹ tránh được hai cây, cây đinh cuối cùng bị hắn kẹt trong hai ngón tay, mà lúc này kiếm của Mao Tiểu Phương cũng gần trong gang tấc.
Dương Tống Nô không chút gợn sóng, búng đinh gỗ đào trong tay bay về hướng mi tâm của Mao Tiểu Phương.
Giờ phút này thiên địa tựa như dừng quay, kiếm của Mao Tiểu Phương chỉ trực chờ đâm vào mi tâm của Dương Tống Nô, người nọ không tránh không né, nhếch môi cười mỉa, đinh gỗ đào hắn bắn ra cũng đã bay tới mắt Mao Tiểu Phương.
Song phương hình như không có ý lui bước, chính là muốn ngọc thạch câu phần!
Chiến ý trong mắt Mao Tiểu Phương càng lúc càng tăng, tại thời khắc trí mạng vung một tay chụp lấy đinh gỗ đào.
Thấy cảnh này Dương Tống Nô lại cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756459/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.