Dương Tống Nô ngừng lại, chậm rãi ngồi xuống vương toạ không nhìn mọi người.
Hắn cứ ngồi yên như vậy, lẩm ba lẩm bẩm: "Tuyết Cơ, tại sao nàng gạt ta?"
Mục Dung nhân cơ hội nói nhỏ với Tang Đồng: "Tôi yểm trợ cô, cô tìm trận nhãn phá hư nó thì chúng ta có thể thoát ra ngoài."
Tang Đồng nhẹ gật đầu đưa mắt đánh giá cung điện, quét một vòng liền nhìn vào viên dạ minh châu.
Kích thước viên dạ minh châu này tuyệt đối không thể tồn tại trên đời được, lớn như quả bóng chuyền.
Ánh sáng nó phát ra soi sáng cả toà cung điện, là thứ có khả năng bị nghi ngờ nhất
Chỉ là....Tang Đồng nhìn nhìn vị thiếu niên ở trên cao, rất có thể hắn là căn nguyên của trận pháp.
"Các ngươi đi đi." Dương Tống Nô mỏi mệt phất tay
Mục Dung bước lên trước một bước, vẫn học dáng vẻ của cổ nhân, chắp tay nói: "Vãn bối nghe nói Chu Ao cổ quốc cách nơi này ngàn dặm đường đi, tại sao lăng tẩm của ngài lại đặt ở đây?"
Dương Tống Nô nghe xong ngẩng đầu nhìn Mục Dung, khoé miệng cong lên nụ cười đắng: "Nơi này vốn không phải tẩm cung của bản vương, là tế đàn của tộc Cửu Lê."
Mục Dung còn chưa kịp hỏi tiếp thì Dương Tống Nô đã tự giải thích: "Xi Vưu là thượng cổ binh khí, thứ có thể thương tổn hắn chỉ có duy nhất thanh cổ kiếm trong tay hắn. Sau này Hoàng Đế đoạt được thanh cổ kiếm, dùng nó để chém đầu Xi Vưu, Hoàng Đế vì không muốn hắn lại tiếp tục gây hoạ nên đã phanh thây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756455/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.