Bát Chỉ Kính nhìn những mảnh gỗ vụn thỉnh thoảng bong ra, yết hầu khô cứng, dường như thấy được Mục Dung rơi xuống cầu còn bản thân thì lại biến thành một khối đá.
Tiếu Nguyệt muốn xông tới kéo Mục Dung lại, Bát Chỉ Kính ngăn lại: "Sói con, không được."
"Ngươi điên à?"
"Ta thấy ngươi tốt nhất nên tự lo thân mình đi! Ta và Mục Dung tính mệnh tương liên tuyệt không hại nàng ấy, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?"
"Làm sao?" Tiếu Nguyệt theo bản năng hỏi, tâm lại lạnh.
Trên đường đi, lòng dạ của cô đều đặt lên người Mục Dung nên không cảm nhận được: Theo bước chân, khoảng cách của cả bọn càng lúc càng gần chính điện địa cung thì pháp lực của cô lại càng lúc càng bị áp chế, chèo chống lắm chỉ giữ lại được nửa điểm pháp lực.
Nếu vừa nãy cô mạo muội lao tới Mục Dung thì rất có thể không cứu được người mà còn làm cả hai người cùng rơi xuống vực, cũng may có Bát Chỉ Kính cản lại.!
Mắt thấy ba người họ sắp đi lên cầu, Tiếu Nguyệt khẩn trương: "Làm sao bây giờ?"
"Chúng ta đã ở rất gần hạch tâm, Mục Dung lại hai lần vào trận, bây giờ muốn thoát ra còn khó hơn lên trời, chỉ còn cách đi vào trận nhãn mới có thể bình an đi ra."
"Vậy chúng ta cứ đứng nhìn à?"
"Đúng, cứ đứng nhìn thôi."
Âm thanh 'ken két' chói tai vang lên, ba người lần lượt đi lên cầu gỗ, thân cầu phát ra âm thanh không chịu nổi sức nặng, gỗ vụn bong ra rất nhiều.
A Miêu rút vào lòng La Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756454/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.