: Bốn phía rối rem.
Tang Du và Mục Dung kinh ngạc không nói nên lời, dù ấn tượng của hai người đối với Nguyệt Hương thôn rất rất kém, nhưng ở trong thôn có đến mấy ngàn người!
Không tính thiện ác, sinh mệnh mấy ngàn người cứ như vậy mấy đi, thì dù là ai cũng không thể thờ ơ.
Mục Dung và Tang Du cùng nhau buông đũa, mất hết khẩu vị.
Nồi lẩu vẫn cứ sôi phát ra tiếng 'ùng ục', mùi thơm toả ra mê người. Tang Đồng vẫn say sưa ăn, tự uống tự rót, khoản thời gian cô nằm viện bị quản việc ăn uống rất nghiêm.
"Có phải có hiểu lầm gì không, anh Hàm...không phải loại người như vậy."
"Trước đây hắn phụ trách ở Đông Bắc, chị với hắn cũng chỉ gặp nhau mấy lần, hắn là loại người nào chị không biết rõ, mấu chốt chính là: Hắn nửa đường bỏ trốn, nếu chuyện này không liên quan hắn thì hắn cần gì bỏ trốn?"
"Vậy còn Nguyệt Hương? Có phải do Nguyệt Hương làm không?"
Đường Liêm Tử đột nhiên chen vào: "Đây là cơ mật cấp cao trong cục, các người không nên tiết lộ ra ngoài, hiện tại Tằng Thiên Hàm là tôi phạm truy nã hàng đầu, nếu gặp hắn mà nhắm không làm lại thì tốt nhất là nên bỏ chạy."
Lần này Tang Đồng không nói gì, tự mình ăn lẩu.
Mục Dung nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vào thu, trời Đông Bắc tối rất nhanh.
"Tôi đi làm, mọi người cứ ăn tiếp đi."
Tang Du vốn mượn cơ hội này nói cho Tang Đồng biết quan hệ của nàng và Mục Dung, nhưng bầu không khí hôm nay không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756365/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.