: Bỏ trốn.
Tang Du ngồi bên cạnh Mục Dung, nghịch ngợm chọt chọt mu bàn tay Mục Dung, sau đó cùng đối phương mười ngón đan xen.
Mục Dung không dám động đậy, nhiệt độ trên mặt có chút tăng.
Tang Du dịu dàng nói: 'Chuyện hôm qua tuy là vì muốn giải độc cho chị..."
Mục Dung dựng hai tai, mặt vẫn chôn xuống đệm, trái tim lại căng thẳng đập như trống vang.
"Nhưng là em cam tâm tình nguyện, em chỉ nguyện ý làm chuyện này với chị thôi, em rất vui, thực rất rất vui, chị có trách em không?"
Mục Dung chậm rãi ngồi thẳng người, mím môi lắc đầu.
Tang Du dựa đầu lên bả vai Mục Dung, thân thể ai đột có chút cứng đờ nhưng sau đó cũng thả lỏng.
Tang Du trộm cười, nhích lại gần Mục Dung, 'Được một tấc lại muốn lấn đằng đầu', thiếu chút dán nửa người lên người Mục Dung.
Nàng nghiêng mặt, hơi thở ấm áp sượt lên cổ Mục Dung, cần cổ trắng như tuyết lấm tấm vết yêu gần trong gang tấc.
"Chị biết không, thực ra em...em thích chị rất lâu."
Mắt Mục Dung loé sáng, chăm chăm nhìn sàn nhà: "A."
"Em có thể thích chị không??"
"...cái này...đây là việc của em mà..."
"Vậy em coi như chị đồng ý rồi nhaaaa."
"Đồng ý cái gì???"
"Làm bạn gái của em đó ~~"
...
"He he~"
"Tang Du."
"Em đây~"
"Chị...chị không có yêu phách và vui phách.."
Tang Du nhẹ đáp: "Em biết mà."
"Chị không có cách đáp lại tình cảm này của em."
"Không sao."
"Em...em không cảm thấy ủy khuất sao?"
"Không ủy khuất chút nào."
"Nhưng mà chị cảm thấy mình giống như tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756364/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.