Chương trước
Chương sau
Hai người cùng nhau nhìn lên màn hình, rất nhanh đã bị tình tiết trong phim hấp dẫn.
Trong phim, vị nghệ thuật gia kia từng yêu một cô gái, lúc đầu cô gái cũng một lòng một dạ muốn cùng nghệ thuật gia cùng nhau già đi, một ngày nối tiếp một ngày trôi qua, thời gian làm nhạt nhòa đi tình yêu một thuở, đến cùng cái đói cái nghèo cũng đánh bại tình yêu. Cô gái bất lực tiếp nhận hiện thực nghèo khó, không có tương lai, không có hi vọng, cô bỏ đi, từ đó về sau vị nghệ thuật gia này không gượng dậy nổi nữa, tất cả tác phẩm dường như đánh mất linh hồn.
Nội dung trong phim tựa như đang kể lại giấc mộng của Mục Dung, ở phần ký ức ấy, Tang Du rời đi rồi, cũng mang theo toàn bộ tâm huyết nghệ thuật của cô cùng đi.
Về sau cô chuyển qua lĩnh vực chụp ảnh, chuyên chụp phong cảnh, thích nhất là chụp vào những mùa lá rụng, dù cho những tác phẩm đó không có bao người thưởng thức. Phim đến hồi cuối, nghệ thuật gia để lại một bức di thư bàn giao hậu sự của hắn, hắn quyết định tự đắp thạch cao chính mình, dùng sinh mệnh của bản thân hoàn thanh tác phẩm cuối cùng. Đáng tiếc lại không thành công, hắn được chủ nhà thuê phát hiện, cứu lại.
Nhân viên cấp cứu đập bể thạch cao, cũng đập bể cả mộng tưởng và dũng khí cuối cùng của nghệ thuật gia, từ sau khi được cứu về từ tay tử thần, hắn đã không còn dũng khí của lúc trước, hắn lựa chọn chấp nhận hiện thực.
Nhiều năm trôi qua, tiếng đàn du dương của violon lại vang lên, đoàn văn nghệ thanh thiếu niên đến thăm viện dưỡng lão, vị nghệ thuật gia ngồi một mình bên cửa sổ viện dương lão, đưa mắt dõi trông phong cảnh bên ngoài, cảnh tượng này cực kỳ giống kết cục của Mục Dung ở thế giới trong tranh.
Tang Du thân là sinh viên nghệ thuật, bị bộ phim làm cảm động không thôi. Hai người lặng yên ra khỏi rạp chiếu, ánh nắng lôi kéo hai người đang nghĩ suy trở về.
Tang Du hỏi: "Nếu cô là vị nghệ thuật gia, cô sẽ làm gì?"
"Nếu tôi là hắn tôi sẽ đổi nghề, nếu đã đánh mất linh cảm thì cần gì phải cố chấp đến vậy nữa, bộ phim này cũng không có giá trị nghệ thuật gì."
Tang Du cười cười: "Chúng ta về bệnh viện lấy kết quả đi."
"Ừm."
Vạn hạnh, Mục Dung ngoại trừ thiếu máu còn có chút tuột huyết áp....
Theo lời bác sĩ phân tích: Đột nhiên ngất xỉu là do hai cái này gây ra, hắn tiến hành chích một mũi đặc trị cho Mục Dung, sau đó dặn dò Mục Dung ăn uống hợp lý, bình thường nên để mấy viên kẹo ở trong túi, lúc nào thấy choáng váng thì ăn một viên bổ sung đường thì sẽ dịu lại không ít.
Ăn xong cơm tối, Mục Dung thấy thời gian không còn sớm liền giao nhục thể cho A Miêu, chuẩn bị đi làm việc.
A Miêu khoát tay Tang Du nói: "Chúng ta đi dạo chợ đêm được ha?"
"Ừm."
Muc Dung lật tử sổ, mười lăm phút sau ở bệnh viện thành phố Sơn Dương có người thọ tận.
Liên tiếp chạy đến ba cái bệnh viện, câu xong sáu hồn phách, cô lại lật sổ, bên trong xuất hiện dòng chữ nhỏ: Tang Du, nữ, người Tứ Xuyên, chết bởi tai nạn xe cộ, địa điểm là ngã tư đường bên ngoài chợ đêm, thời gian: hai mươi phút sau.
Đầu óc Mục Dung trống rỗng, hai tai ong ong, tử sổ lặng yên trượt khỏi tay cô, rơi xuống mặt đất rồi biến mất.
Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, lập tức thu hồi tỏa hồn liên để mặc sáu hồn phách kia chạy loạn, chính mình thì chạy đi.
Trong quá trình chạy, Mục Dung lại mở ra tử sổ, xác định bản thân không nhìn nhầm, nhưng thời gian ghi bên trong chỉ còn mười tám phút.
Cô bấm số gọi A Miêu, hệ thống nhắc nhở người nghe tạm thời không liên lạc được, cô nhớ đến A Miêu đang nhập vào thân thể cô, không thể nghe điện thoại.
Cô lại gọi cho Hách Giải Phóng, trong điện thoại truyền ra nhắc nhở. "Ầm" một tiếng, Mục Dung đập điện thoại xuống ven đường, điện thoại nát bấy rồi biến mất.
Cô dốc toàn lực để chạy, ở trạng tháng hồn thể,tốc độ của Mục Dung có thể so với xe thể thao đang lao vùn vụt. Hôm nay là thứ sau, hơn chín giờ tối chính là thời điểm nhộn nhịp nhất của chợ đêm, mùi đồ ăn tràn ngập cả bầu trời, người người nhốn nháo, muốn tìm một người...quả thật không dễ dàng.
Thời gian bên trong tử sổ còn mười phút, Mục Dung bay giữa không trung, lo lắng lục soát đám người bên trong. Người chết có hai loại, một là thọ thận, nếu là loại này thì trên đầu người đó sẽ xuất hiện một cái đồng hồ đếm ngược.
Loại thứ hai là chết oan, bởi vì nhiều nguyên nhân mà dẫn đến tử vong, đỉnh đầu sẽ không xuất hiện đồng hồ, Tang Du thuộc loại thứ hai. Cái chợ đêm này diễn ra tại đường dành cho người đi bộ, chiều dài tổng hơn một cây số, đầu đường cuối đường là ngã tư lớn,hai nơi đều có thể là điểm khởi nguồn, nhưng Mục Dung chỉ có một người.
Thời gian trôi qua từng giây, còn chưa đến năm phút, Mục Dung vẫn không thấy bóng hình Tang Du ở đâu.
'Hạt dẻ ráng đường chính tông dây, thử trước mua sau đây"
'Hạt dẻ ráng đường chính tông dây, thử trước mua sau đây"
Mục Dung cúi đầu, nhìn thấy sạp bán hạt dẻ có người đang cầm loa rao hàng, mắt Mục Dung lóe lên, dán tầm bùa màu đen lên đầu mình, cấp tốc lao xuống dưới.
"Ông chủ, hạt dẻ nhiêu tiền một cân?"
Người đàn ông mập mạp vừa định trả lời thì thân thể hắn khẽ run, sau đó cầm cái loa rao hàng quơ quơ hai lần, tiếng điện âm chói tai rít lên, ông chủ hít sâu một hơn, hét lớn vào loa: TANG DU! CÔ Ở ĐÂU!"
Khách hàng đối diện hắn nhảy ra xa, vứt bịch hạt dẻ xuống đất bịt chặt hai tay chạy đi,
"TANG DU! CÔ Ở ĐÂU!"
Ông chủ gào lớn mấy lần, khẽ rùn mình: "Mười tám đồng...Ủa người đâu rồi?"
Loa rớt xuống phát ra tiếng 'o o' chói tai, ông chủ xoay người nhặt lên, vẻ mặt mơ hồ. Mục Dung dùng tốc độ nhanh nhất bay đến cuối phố, lập lại chiêu cũ, nhập vào ông chủ 'Gà Hầm Đức Châu', lớn tiếng hô hào tên Tang Du.
A Miêu bỏ miếng thị dê cuối cùng vào miệng, hả hê liếm liếm khóe môi.
"A Miêu đừng ăn nữa, cậu ăn từ đầu đường đến cuối đường rồi đó, chút nữa bể bụng cho coi! Chúng ta đi về đi."
"Okie~ mà nãy hình như tớ nghe ai kêu cậu đấy."
"Hửm? Có phải cậu nghe nhầm không?" Tang Du nhỏ giọng: "Là người kêu hay ma kêu???"
A Miêu chỉ chỉ đầu phố trước mặt: "Hình như từ đó truyền ra ý, hay là tớ với cậu đi ra bên đó đi, sẵn dạo bộ cho tiêu bớt."
"Ừm."
Hình bóng Mục Dung giống như luồng điện xẹt, không ngừng đi tới đi lui hai bên ngã tư đường, thời giản chỉ còn lại một phút cuối cùng.
Thời gian xảy ra tai nạn giao thông chỉ tầm một hai giây, nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh của Tang Du.
Cô không ngừng chạy tới chạy lui giữa hai ngã tư, mỗi lần dừng lại mười giây, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Tang Du, sau đó lại phi nước đại qua bên còn lại, Mục Dung không nhớ nổi mình đã đi qua đi lại bao nhiêu lần, cô hận không thể chém chính mình ra hai khúc, canh giữ hai đầu giao lộ.
Tang Du nói sẽ định cư ở thành phố Sơn Dương, nếu thật là vậy, đợi đến khi Tang Du trăm tuổi già, hồn phách của nàng cũng sẽ là Mục Dung câu đi. Nhưng tuyệt đối không phải lúc này, nàng chỉ mới hai mươi ba tuổi, sao có thể uổng mạng chỗ này!!!
....
Một vị lái xe ngoài ba mươi tuổi đang một tay cầm tay lái, một tay cầm điện thoại giơ lên trước mặt, hắn bực dọc nói: "Có người phát lì xì nè, tôi giật được có một đồng à, keo kiệt quá sức!"
Hành khách ngồi ở phía sau thấy vậy liền khuyên: "Bác tài, ông có thể chú ý điều khiển xe không? Cả một đường toàn thấy giành lì xì mà có giành được bao nhiêu đâu."
Bác tài lơ đễnh,ha hả cười: "Em gái, tôi mười sáu tuổi đã học lái xe rồi, kinh nghiệm hơn hai mươi năm nha, xe này tôi nhắm mắt lái cũng còn được đó."
Nói xong còn sợ hành khách không tin, hắn liền quay đầu lại.
Rốt cuộc Mục Dung cũng nhìn thấy Tang Du, nàng đang cùng A Miêu tay trong tay đi trên vạch đường, trước sau không bóng người. Tâm Mục Dung khẽ hoảng, đường dành riêng cho người đi bộ này lúc bình thường rất đông đúc, nhưng hết lần này đến lúc khác vào lúc Tang Du băng qua đường chỉ có nàng và A Miêu, trong tử sổ ghi Tang Du bị tai nạn xe cộ, địa điểm chắc chắn là ở đây!
Mục Dung giống như một mũi tên, xẹt vào nhục thân của mình, A Miêu bị cưỡng chế ép bay ra ngoài.
Hành khách kinh ngạc hét lớn: "Phía trước có người!"
Bác tài quay đầu, khoảng cách với người trước mặt chưa đủ năm mét, hắn hoảng hốt giẫm chân, hai chân run rẩy giẫm nhầm chân ga.
"RẦM' một tiếng, hành khách bịt lỗ tai nhắm hai mắt, miệng hét lớn.
Xe đụng vào cô gái sau đó lết bánh chạy thêm mười mấy mét mới dừng lại, cô gái bị đụng bay thật xa, nằm dưới đất, vài giây sau máu tươi chảy khắp nơi.
Tang Du ngơ ngác ngồi trên vạch đường, vừa rồi nàng nghe được một trận còi xe in ỉ, A Miêu lại đột nhiên hung hẳng đẩy nàng ra, sau đó...?
"Tang Du, cậu có sao không?"
Tang Du quay đầu, nhìn thấy A Miêu đứng sau lưng nàng, nghi hoặc hỏi: "A Miêu?" A Miêu sao lại ở sau lưng mình? Vậy người lúc nãy đẩy mình là ai?????
"Á!!! Chết người rồi!!!!!"
Hành khách và tài xế cùng nhau xuống xe, nhìn thấy Mục Dung nằm trong vũng máu.
"MỤC DUNG!" Tang Du mặc kệ hai tay tóe máu, đứng dậy chạy đến hiện trường.
Giày Cavans, quần jean trắng, quần áo bị nhuộm đỏ. Mục Dung nằm trên vũng máu, không nhúc nhích...
Tang Du cảm thấy đầu óc của mình quay cuồng, lảo đảo nghiêng ngã quỳ gối bên cạnh Mục Dung, máu tươi của Mục Dung chảy ra dính lên đầu gối của nàng, rất nóng...
"MỤC DUNG!!!" Tang Du muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại sợ đụng trúng vết thương của cô.
Nàng muốn gọi 120 nhưng túi xách của nàng lại rơi ở chỗ nàng vừa té, nàng ngẩng đầu nhìn đám người đang đứng xem náo nhiệt, nức nở khóc xin: "Xin các người báo cảnh sát, báo 120 cứu người đi!!!"
~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.