Chương trước
Chương sau
Tang Đồng xin miễn đề nghị ăn tối của Mặc Trọng Khê, cùng mọi người trở về thành phố Sơn Dương, việc đầu tiên cô làm khi về nhà là nhảy lên giường ngủ đến quên trời quên đất, lúc tỉnh lại trời đã tối đen.
Cô sửa soạn lại đầu tóc rối bời, móc một sấp giấy hồng hồng từ trong túi xách ra, gõ cửa nhà Mục Dung.
A Miêu nhập vào thân thể Mục Dung đi ra mở cửa, vừa thấy Tang Đồng liền theo bản năng lui về sau mấy bước.
"Mục Dung đâu?"
"Mục Dung đại nhân đi làm việc rồi.."
"Cơ thể cô ấy không sao chứ?"
"Cái này em không rõ lắm."
"Đưa cái này cho cô ấy, đây là tiền công, chuyện của Mặc gia nếu không có cô ấy thì không thuận lợi như vậy."
"Cám ơn chị đại."
"Ừm, ngươi chuyển lời với Mục Dung, kêu cô ấy đi kiểm tra sức khỏe đi, cuối tuần chúng ta xuất phát đi Cửu Hoa Sơn thư giản một chuyến."
"Dạ."
Mục Dung làm xong xuôi công việc, cùng Hách Giải Phóng ngồi trên cột thu lôi thành phố, ngắm nhìn cảnh vật về đêm. Hách Giải Phóng đưa ánh mắt về phía xa xăm, mồi một điếu thuốc, rít một hơi dài: "Tiền của Thổ địa chuẩn bị xong chưa?"
"Ngày mai xong."
"Ừm, sao cô tự nhiên lại ngất xỉu?"
"Không biết, ngực đột nhiên đau thôi, cũng không sao rồi, ngày mai đã có hẹn kiểm tra sức khỏe."
Hách Giải Phóng trêu chọc: "Có muốn tôi đi hỏi Phán Quan dùm cô không?"
Mục Dung lắc đầu: "Thọ mệnh của tôi cần hỏi người khác sao? Hoặc là xuất hiện trên sổ của cậu, hoặc là xuất hiện trên sổ của tôi thôi."
Hách Giải Phóng bị Mục Dung chọc lại, cười ha ha: "Nói cũng đúng."
"Trước khi chết có thể cứu được mẹ tôi là được."
"Gần đây có tra thử thời hạn thi hành án của mẹ cô không?"
"Không có."
"thử tra đi, cô giúp đạo sĩ kia nhiều việc như vậy mà, nhìn xem có hiệu quả không."
Mục Dung do dự chốc lát, lấy ra tấm bùa, cổ tay khẽ đảo, lá bùa lập tức bị thiêu đốt: "Đường Khiết."
Lá bùa bị đốt một nửa bay lên không trung, trước mặt Mục Dung xuất hiện dòng chữ "Sáu trăm bốn mươi năm."
"A, giảm xuống một trăm năm kìa, coi như thiên đạo cũng không lú lẫn, cô hỗ trợ cứu được năm mạng nhà họ Mặc, một cái mạng đổi mười năm, không tệ nha~"
Khóe miệng Mục Dung khẽ cong, lòng nhẹ nhõm không ít.
Hách Giải Phóng vỗ vỗ bả vai Mục Dung: "Đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi. Theo tốc độ này thì mẹ cô sẽ được đầu thai nhanh thôi."
"Ừm."
Mục Dung về đến nhà, nằm trên giường lăn qua lăn lại thật lâu vẫn không ngủ được.
Dương gian một năm, âm phủ mười năm, năm ngoái cô tra thử thì thời hạn thi hành án còn những tám trăm năm, hiện tại giảm đi năm mươi năm, chẳng lẽ làm trợ thủ cho Tang Đồng, cứu giúp người sống có thể giảm thời gian sao?
Nếu như có thể tiếp tục giữ vững phong độ này, chỉ cần hơn mười năm nữa thì cô có thể cứu mẹ ra khỏi Thiết Vi Sơn rồi!
Sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên trong đời Mục Dung có được sự chờ mong.
Sáng sớm hôm sau, Tang Du gõ cửa nhà Mục Dung.
"Bổi sáng tốt lành nha~"
"Chào."
"Ăn sáng chưa?"
"Chưa, không phải cô dăn tôi đừng ăn sap?"
"Chính xác, lấy máu xét nghiệm mà, phải để bụng đói."
"Chúng ta đi thôi."
A Miêu vèo một cái bám dính lên lưng Mục Dung, ánh mắt tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Tang Du: "Tang Du, cậu nói với Mục Dung đại nhân một chút với, cho tớ theo nữa."
Tang Du thuật lại ý nguyện của A Miêu, Mục Dung gật đầu. Ba người cùng nhau đi đến bệnh viện thành phố Sơn Dương, Tang Du sợ Mục Dung đói đến choáng váng, rút máu xong liền lôi kéo cô đến quán cháo gần đó.
Đồ ăn được mang lên, Tang Du cười nói: "Tôi tra thử trên mạng rồi, cửa tiệm này được đánh giá cao lắm, ai cũng nói ăn ngon."
Mục Dung nếm thử, trả lời: "Ngon lắm."
Lúc này Tang Du mới bắt đầu ăn cháo của mình. Hạng mục kiểm tra sức khỏe của Mục Dung có hai cái lấy kết quả vào buổi trưa, còn lại phải chờ đến hai giờ. Tang Du nhìn đồng hồ, hiện giờ chỉ mới mười giờ sáng, nếu về nhà thì nghỉ không được bao lâu phải lên tiếp, còn nếu đợi ở bệnh viện thì lại phải chờ quá lâu.
"Mục Dung."
"Ừm?"
"Lấy xong hai cái kết quả kiểm tra, chúng ta đi xem phim được không?"
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Mục Dung, Tang Du giải thích: "Kết quả mấy cái còn lại phải đợi đến chiếu mới có, đâu thể nào một mực đợi ở bệnh viện được đâu."
"Ừm." Nói xong chữ này, Mục Dung nhíu mày, rõ ràng cô muốn từ chối mà....
Hai người ngồi trên ghế dài ở bệnh viện chờ giấy báo kết quả, lại vừa lúc nhìn thấy Hách Giải Phóng, hắn ngậm thuốc lá, tay nắm tỏa hồn liên nghênh ngang đi trên hành lang bệnh viện.
"Anh Hách?"
Hách Giải Phóng quay đầu, nhe răng cười với Tang Du, sau đó đưa ngón trỏ lên miệng.
"Đừng nói chuyện với cậu ấy, cũng đừng nhìn chằm chằm, trong bệnh viện khắp nơi đều có camera giám sát đấy, không cẩn thận là bị quay thấy ngay."
Hách Giải Phóng vẫy vẫy tay với hai người, đi lên lầu hai. Giấy báo xét nghiệm máu đã có, Tang Du cầm lên, đảo qua một vòng, mười mấy cái chỉ tiêu bên trong, Mục Dung có một nửa là thấp hơn giá trị trung bình, trong đó có ba mục thấp đến nghiêm trọng.
Tang Du nhíu mày, nói với Mục Dung: "Cô thiếu máu đấy!" Trong giọng nói có ba phần trách móc.
Mục Dung cầm giấy báo kết quả nhìn sơ qua, lại nghe thấy Tang Du tức giận nói: "Có phải cô không ăn uống gì không?"
Mục Dung giương mắt nhìn vào mắt Tang Du, đương nhiên cũng nhìn thấy được sự lo lắng và đau lòng của nàng, cô ngẩn người, nàng bây giờ dáng vẻ thật sự giống với phần ký ức nhập họa...
"Tôi..."
Tang Du bực dọc, hỏi A Miêu: "Bình thường cô ấy không ăn uống đúng không?"
có được đáp án, Tang Du nhìn nhìn Mục Dung, điệu bộ như: Lần này tôi xem cô còn gì để phản biện.
Mục Dung chột dạ, Tang Du lại muốn đi lên lấy thêm mấy cái báo cáo kết quả, Mục Dung liền nắm chặt tay nàng cản nàng lại, sau đó buông ra nói: "Dạo này tôi có chút bận mà ~"
Giọng nói rất nhẹ, ngữ khí siêu mềm, còn có thêm mấy phàn xin tha.
A Miêu mở to hai mắt: Cái con mèo nhỏ Tang Du này hóa ra cũng có 'uy' ghê chưa, ngay cả Mục Dung đại nhân cũng bị dọa kìa ~ không hổ danh là em gái của chị đại ha~ xem xét kỷ lại thì chị em nhà này cũng có mấy phần giống nhau à nghen ~
Tang Du chỉ chỉ vào một mục kết quả: "Cái mục này của cô còn chưa đến năm mươi phần trăm giá trị bình thường đó, để tôi đi hỏi bác sĩ xem có cần nằm viện không đã."
"Chắc không cần đâu."
"Cô là bác sĩ à?"
....
"Hôm trước cô bị ngất chắc chắn là do thiếu máu rồi, để đến ngất xỉu đã là rất nghiêm trọng rồi đó, cũng may lần trước ngất trong sân, lỡ ở chỗ khác té xỉu đập đầu vào đâu thì biết làm sao?"
Bác gái bên cạnh chúng kiến toàn bộ quá trình liền đi lên vừa cười vừa khuyên nói: "Con gái, tuổi trẻ cũng đừng xem thường sức khỏe, con xem chị con lo lắng cho con chưa kìa, nên nghe lời con bé, nằm viện tiêm hai mũi đặc trị thiếu máu đi, hai mũi là tốt lại liền à."
Tang Du nghe nói liền đỏ mặt, thần sắc của Mục Dung cũng có chút mất tự nhiên, mặc dù cô và Tang Du ở trong tranh vẫn luôn là 'chị em tốt' nhưng đây là hiện thực mà...
Hiện tại cô chỉ muốn đi khỏi 'nơi xấu hổ' này, cô cám ơn bác gái kia, kéo Tang Du đi ra ngoài. Đi một mạch đến cổng bệnh viện mới chịu buông ra, mím môi nói: "Chúng ta đi xem phim đi."
A Miêu cũng khuyên: "Tang Du, Mục Dung đại nhân dù gì cũng là âm sai, buổi tối còn phải làm việc, ở bệnh viện du hồn du dãng không ít, cậu yên tâm để nhục thể của cô ấy ở đây hả?"
Tang Du lúc này mới nhớ tớ: Mục Dung cũng không phải người thường....
Thở dài một hơi, nàng lại nhẹ giọng nói: "Buổi chiều quay lại lấy kết quả, để bác sĩ nhìn xem có cần dùng thuốc điều trị hay không."
Mục Dung thở phào: "Được ~!"
Hai người đi tới rạp chiếu phim, khoản thời gian này chỉ chiếu mấy phim bình thường, chưa tới thời điểm hot nên không có phim gì quá đặc sắc. Loại đi hai bộ hoạt hình, chỉ còn hai bộ hành động, một bộ nghệ thuật và một bộ kinh dị.
Tang Du tương đối hài lòng với bộ nghệ thuật, trong phim nói đến một vị điêu khắc gia không có danh tiếng, dùng cả đời để theo đuổi nghệ thuật chân chính, nhưng lại không thành công, về già chỉ có nghèo túng và thất vọng.
Nhưng Tang Du sợ Mục Dung không thích, chính tại lúc vẫn còn do dự, giọng nói của La Như Yên vang lên: "Tiểu Du, chọn bộ nghệ thuật đi."
"Tớ sợ Mục Dung không thích."
"Sẽ thích."
Tang Du không biết, bên trong họa Mục Dung ở Lỗ Mỹ học điêu khắc chuyên nghiệp, tác phẩm tốt nghiệp còn đạt được giải thưởng.
Tác phẩm tên là <Tuổi thơ> nội dung là: Bàn chân hai người ngâm vào suối nhỏ, suối nhỏ gợn sóng, cá tung tăng bơi trong làn nước, mọi thứ đều được điêu khắc vô cùng xảo diệu, nhân vật chính là cô và Tang Du. Ở thê giới trong tranh kia, La Như Yên cho cô thật nhiều cơ hội để thành danh, nhưng từ lúc Tang Du gả cho Đinh Lỗi rồi rời khỏi Đông Bắc, Mục Dung không để ý sự phản đối lẫn lời khuyên nhủ của mọi người, mang theo tiếc hận dứt khoát bỏ nghề điêu khắc, chuyển sang lĩnh vực chụp ảnh cô không chút am hiểu. Chỉ chuyên chụp phong cảnh.
Tác phẩm <Tuổi thơ> là tác phẩm làm Mục Dung thành danh, cũng là tác phẩm cuối cung. Trước khi đi Tang Du đưa nhật ký cho cô, Mục Dung liền đem <tuổi thơ> như quà cưới, đáp lễ lại cho Tang Du.
Tang Du mua vé xim phim, Mục Dung đang cầm một thùng bắp rang bơ và hai ly Coca chờ nàng: "Tôi mua vé <Điêu Tố>, được không?"
Mục Dung đột nhiên im lặng, cô nhìn chằm chằm vé xem phim thật lâu không nói gì, thế giới trong tranh kia hình như càng lúc càng dung hợp với hiện thực, điều này làm cô sợ hãi.
Thấy Mục Dung không nói gì, Tang Du hỏi: "Hay là đổi phim khác ha?"
"Không cần đâ."
"Vậy chúng ta vào đi, sắp chiếu rồi ấy."
"Ừm."
Bên trong rạp chỉ có hai người bọn họ, đèn tắt, tiếng đàn du dương vang lên, Tang Du đưa mắt nhìn màn hình, bên tai truyền đến giọng nói của Mục Dung: "Tang Du."
"Hả?"
Tang Du quay đầu, ánh sáng yếu ớt không đủ để nàng thấy rõ biểu cảm của đối phương.
"Cô...có quen người nào tên Đinh Lỗi không?"
"Không có, sao vậy?"
"Không có gì."
~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Tuy nói bây giờ thì còn hơi sớm, nhưng mà ta nghĩ chờ ta hoàn bộ này, sẽ viết một cái phiên ngoại nói về Mục Dung và Tang Du ở thế giới trong tranh, viết theo thể điền văn, các người thấy sao?
Mị: Phi! lão! Lừa người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.