"Thân thể khá hơn chút nào chưa?" 
"Tốt hơn nhiều rồi, còn cô? Mọi việc đã xong hết chưa?" 
"Ừm, rất thuận lợi." 
"Chị Tang Đồng nói làm xong chuyện này bốn người chúng ta cùng đi chơi một chuyến ý." 
"Bốn người?" 
"Ừm, tôi, cô, còn có tiểu Phương đại sư ~" 
"Đi đâu?" Sao mình lại không biết chuyện này??? 
"Chị ấy nói đi Cửu Hoa Sơn, đi khoảng nửa tháng, có thể từ tốn đi ngắm phong cảnh ven đường." 
Cửu Hoa Sơn, quốc gia từng lưu truyền một truyền thuyết: Nơi đó từng là nơi Địa Tạng Bồ Tát thiền tu, tính toán thời gian cũng vừa khớp với tết Trung Nguyên. 
Tang Đồng từng hứa với Mục Dung, vào tết Trung Nguyên sẽ cho cô nhìn mặt mẹ một chút. Mục Dung có chút kích động, từ khi nhập họa đến giờ, khát khao muốn nhìn thấy mẹ càng lúc càng tăng, chỉ tiếc Thiết Vi Sơn kia là nơi cô vĩnh viễn không thể nào đặt chân đến được. 
"Nè ~" 
Tang Du đưa bình đựng thức ăn cho cá cho Mục Dung, Mục Dung nắm một ít rải vào trong ao, cá chép đuôi đỏ liền tụ lại một chỗ tranh nhau ăn. Hai người yên tĩnh đứng sóng vai, nhìn cá chép trong ao một lúc. 
"Mục Dung." 
"Ừm?" 
"Cô có từng nghĩ về sau này chưa?" 
"Cái gì??" 
"Tôi nói là, cuộc sống sau khi cố cứu mẹ cô ra ấy." 
Mục Dung lắc đầu: "Không nghĩ tới." 
Thời hạn thi hành án dài ngàn năm, cô không dám hi vọng xa vời đến vậy. Cho đến tận bây giờ, ước mơ duy nhất của Mục Dung là có thể cứu mẹ ra khỏi Thiết Vi Sơn, chính mình đưa bà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756301/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.