"Ngô Tú Lệ, ta là Hách Giải Phóng thuộc Nhật bộ học viện Tử Thần, giờ ngươi đã điểm mau đến Phong Đô báo mệnh."
Mục Dung đột nhiên nói: "Sinh hồn này mấy ngày nữa hẳn đến câu đi, bình thường tử vong như bà ấy, theo quy định của học viện có thể hoãn lại bảy ngày mà."
"Đến cũng đến rồi, không lẽ trở về tay không? Bà ta tận thọ rồi, đã có tên trong tử sổ, sớm muộn cũng phải lên đường."
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, giờ cũng hơn ba giờ rồi, mùa này mau sáng, chúng ta đưa bà ấy đi thì cũng đến giờ làm việc của cậu rồi, dù sao cũng nên chưa cho tôi chút thời gian đúng không?"
"Được thôi." Hách Giải thu lại tỏa hồn liên, buông Ngô Tú Lệ ra, Mục Dung nói với bà: "Bảy ngày sau sẽ đến dẫn cô đi, người quỷ khác đường, cô và con gái nên duy trì khoảng cách."
Nói xong lôi kéo Hách Giải Phóng ra khỏi phòng bệnh, chỉ chốc lát sau trong phòng bệnh truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế của nữ sinh.
Hách Giải Phóng hít sâu một hơi: "Cô càng ngày càng thiện lương nha, tùy thời tùy chỗ đều phát ra thiện tâm."
Mặc Dung lộ vẻ cảm khái, trả lời: "Gần đây tôi mới phát giác ra, kỳ thật người sống trên đời rất vất vả, mang theo nuối tiếc đi vào Hoàng Tuyền, khổ sở đợi cơ hội đầu thai, thật chông gai mới có thể tái sinh làm người, lại bị xóa đi tất cả ký ức, coi như có thể cùng thân nhân kiếp trước thoáng gặp gỡ cũng không có cảm giác gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756300/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.