Chương trước
Chương sau
Editor: Giừa

-

"Do Lạc, sáng nay tui gặp bạn cùng phòng của cậu, họ bảo tối qua cậu không về ký túc, đi đâu thế?"

Tạ Do Lạc vừa mới bước vào phòng thí nghiệm đã bị đám bạn cùng lớp chọc ghẹo, anh không giải thích nhiều, chỉ trả lời ngắn gọn: "Có người bạn uống say, tôi đi đón cậu ấy."

Đời sống của nghiên cứu sinh tương đương với sự kết hợp giữa buồn chán và bận rộn, không dễ gì để có chút vui vẻ, dù anh có nói thật hay nói xạo thì ai ai cũng muốn tham gia cuộc vui.

"Ồ, bạn hả? Bạn nào mà uống say xong còn cần cậu đi đón vậy?"

"Chuyện là như nào, nói rõ ra được không?"

"Đón đi đâu thế? Qua đêm trong thế giới hai người hả?"

"Hay là chơi cá ngựa cả đêm hahaha!"

"Rồi rồi, đừng ầm ĩ nữa."

Thấy bọn họ càng nói càng hăng, đàn chị bước tới giải vây cho Tạ Do Lạc: "Do Lạc có gì gì đấy hay không thì mấy đứa bình thường ở cạnh còn không biết à? Rồi còn cái gì mà bạn bè nữa, Do Lạc nhân duyên tốt mà, bạn bè nhờ cậu ấy đến đón thôi, có gì kỳ lắm à?"

"Không phải bạn bè bình thường."

Mọi người còn chưa ai nói gì, Tạ Do Lạc đã chủ động tuyên bố: "Là bạn trai tôi, hôm qua là sinh nhật cậu ấy."

"......"

"......"

"......Hả?"

Đàn chị đần cả người, đám người đang láo nháo cũng ngẩn tò te, bầu không khí như đột ngột ngưng tụ dưới tác động của dòng không khí lạnh.

Mãi một hồi lâu sau, mới có một người yếu ớt lên tiếng: "Ai cơ?"

Giọng nói rất nhỏ, nhưng khiến ai nấy đều sợ hãi.

Ánh mắt Tạ Do Lạc nhìn họ sáng rực như ngọn đuốc, anh bình tĩnh nói: "Ngoài Thời Du ra thì còn ai được nữa?"

Lạch cạch.

Có ai đó đánh rơi bút, tiếng bút va chạm mặt đất tạo ra âm thanh giòn tan, khiến người bên cạnh sợ đến mức run rẩy, vội vàng sờ sờ cằm mình.

....Nguy hiểm quá, may mà chưa rớt.

Mãi tới khi sắp sửa xong việc, Tạ Do Lạc nhíu mày lôi điện thoại ra, vẫn không có tin nhắn mới nào.

Buổi sáng trước khi rời đi anh đã xác nhận rằng Thời Du đã hạ sốt, đến tận giờ này vẫn chưa tìm anh, vẫn còn chưa dậy sao?

Anh đưa tờ giấy tổng kết cho bạn học ngồi cạnh, sau đó đi đến trước cửa sổ, bấm gọi điện cho Thời Du.

Đầu dây bên kia tốn một lúc lâu mới nhận cuộc gọi, giọng nói rất nhẹ, lộ ra chút hoài nghi: "Alo, Do Lạc.....?"

"Ừ, anh đây." Tạ Do Lạc tán cây tươi tốt bên ngoài cửa sổ: "Em đang ở đâu?"

"Hở? Em, em đang ở ký túc xá, vừa mới về đến nơi thôi. Hôm qua em ra ngoài ăn cơm xong về muộn quá, không về ký túc được, nên em...."

"Anh biết." Tạ Do Lạc ngắt lời cậu: "Anh sắp xong việc rồi, em qua đây đi, bọn mình đi ăn cùng nhau."

Ở đầu bên kia, Tạ Do Lạc không biết rằng Thời Du đang gặp một cơn khủng hoảng trong não bộ, anh cúp máy xong quay lại bàn làm việc: "Hoàn thành nhiệm vụ rồi thì về nghỉ ngơi trước đi, vất vả rồi."

Đàn chị hỏi anh: "Đi ăn cùng nhau không?"

Tạ Do Lạc từ chối: "Không, em chờ người rồi."

Đàn chị: "Chờ bạn trai đến đón cậu hả?"

Tạ Do Lạc thản nhiên gật đầu thừa nhận: "Vâng, lát nữa cậu ấy sẽ tới."

Có một số bạn học mãi đến giờ vẫn chưa tiêu hóa xong thông tin Tạ Do Lạc và Thời Du yêu đương, đi ra đến cửa rồi vẫn không nhịn được mà quay lại hỏi: "Do Lạc, cậu đồng ý lời tỏ tình của Thời Du rồi hả?"

Tạ Do Lạc nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ quặc: "Ai bảo cậu là Thời Du tỏ tình với tôi?"

Đối phương kinh hãi: "Chẳng lẽ không phải?"

"Không phải." Tạ Do Lạc nói: "Tối hôm qua tôi tỏ tình với em ấy."

"Cái đậu má??"

Đối phương vội vàng giữ cái cằm mình lại: "Thế là vừa nãy tui đoán bừa cũng trúng hả, tối qua cậu thật sự ở bên ngoài trải nghiệm thế giới hai người??"

-

Khi Thời Du đến, Tạ Do Lạc đang đứng chờ ở một nơi dễ thấy dưới tầng.

Cậu nhìn người con trai trong trẻo như ánh trăng đứng cách đó không xa, bước chân hơi loạng choạng, có cảm giác như là mình vẫn đang mơ.

Tại sao Do Lạc lại chủ động gọi điện bảo cậu tới đón chứ?

Lẽ nào cậu suy nghĩ nhiều quá nên lạc vào trong mơ rồi?

Cậu bước đi chậm chạp, Tạ Do Lạc ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu, chủ động bước về phía cậu: "Muốn ăn gì nào? Căng tin số hai hay số ba?"

Người càng lúc càng tới gần, Thời Du có cảm giác mình đang bị thôi miên khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn như đang phát sáng này, cậu càng trở nên hốt hoảng hơn: "Em sao cũng được..."

"Thế thì căng tin số hai đi, gần hơn."

Tạ Do Lạc đưa ra quyết định, khi xoay người đi, anh vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Thời Du.

Hoàn toàn không biết rằng người phía sau mình lại đang chấn động tinh thần!

!!!

Não bộ Thời Du đang chịu ảnh hưởng của gió bão giật cấp mười.

Cậu dùng bàn tay còn lại véo mạnh vào mặt mình, đau quá, là thật rồi, không phải mơ.

Do Lạc, chủ động, nắm, tay, cậu!

Cậu gần như là bước đi một cách máy móc, cảm thấy mình như một người vừa trúng số độc đắc dù không hề mua một tờ vé số nào, vừa mừng đến phát điên, vừa lo lắng ban tổ chức sẽ bất chợt gọi điện thông báo có sai sót về giải thưởng.

Cậu rối bời mắc kẹt ở giữa hai đầu thái cực, một cái là cực vui, một cái là cực buồn, thậm chí còn không dám nắm lại tay Tạ Do Lạc, ngón tay cong queo cứng ngắc.

Căng tin người tới người đi, cậu cho rằng đến nơi rồi Tạ Do Lạc cũng nên buông tay cậu ra, ai ngờ Tạ Do Lạc lại chẳng hề có ý định giấu diếm nào, bình tĩnh đi tới một cửa sổ phát đồ ăn giữa bao nhiêu ánh mắt tò mò, kinh ngạc hoặc phấn khích phóng tới từ mọi phía, sau đó tìm được một chỗ ngồi xuống.

Đầu óc Thời Du đã nhão thành bột, mãi đến khi cậu chật vật tìm được ra chút manh mối, cảm thấy đã đến lúc mình nên hỏi Tạ Do Lạc bị làm sao, thì đối phương bất chợt ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt trong veo, giọng điệu nghiêm túc: "Thời Du, em có thích ăn ớt xanh không?"

Thời Du gật đầu theo bản năng: "Thích ạ."

Sau đó Tạ Do Lạc bèn cúi đầu gắp hết toàn bộ ớt xanh trong đĩa ăn của mình vào bát Thời Du: "Anh không thích ăn ớt xanh, em ăn cho anh luôn nhé."

Thế là Thời Du bị hành vi quá mức thân mật của đối phương làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ, não càng thêm nhão.

Cậu nhìn Tạ Do Lạc, xong lại nhìn cái bát chất đầy ớt xanh, cả người cứ lâng lâng.

Cứu, cứu với, Tạ Do Lạc đang làm nũng với mình thật đấy à?

Ăn xong, vừa bước ra khỏi căng tin, Tạ Do Lạc lại một lần nữa nắm lấy tay cậu, thấy trán cậu túa ra một tầng mồ hôi mỏng nên anh thuận tay lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, lau lau cho cậu.

Đối diện với ánh nhìn ngơ ngẩn của cậu, Tạ Do Lạc ném khăn giấy vào thùng rác xong hỏi cậu: "Sao thế? Cứ nhìn anh như vậy."

Thời Du gọi anh: "Do Lạc."

Tạ Do Lạc không hiểu gì: "Ừ?"

Thời Du nghe anh đáp thì mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh đối xử tốt với em quá."

Tạ Do Lạc càng khó hiểu: "Thế này gọi là tốt sao?"

Anh chưa từng yêu đương, không có chút kinh nghiệm gì, vậy nên là trong một mối quan hệ, mình bảo người ta đến đón mình khi tan tầm, dẫn người ta đi ăn cơm, rồi lau mồ hôi cho người ta, gọi là đối xử tốt hả?

"Phải." Thời Du gật đầu khẳng định, sau đó giơ tay lên gãi gãi cổ, có hơi xấu hổ bổ sung một câu: "Nếu không giới thiệu bạn nữ nào cho em nữa thì càng tốt hơn."

Nếp nhăn giữa chân mày của Tạ Do Lạc càng rõ nét hơn: "Tại sao anh phải giới thiệu bạn nữ cho bạn trai anh?"

"Lần trước không phải anh bảo là muốn giới thiệu em gái của bạn cùng phòng—" Lời nói đột nhiên khựng lại, Thời Du phản ứng chậm mất nửa nhịp, đột ngột trợn trừng hai mắt: "Cái, cái gì cơ?!"

Tạ Do Lạc nghiêng đầu: "Cái gì là cái gì?"

Thời Du như thể bị mất hệ thống ngôn ngữ, cậu ngừng bước, hơi thở dồn dập mà mất một lúc lâu mới có thể lắp bắp nói ra một câu: "Anh, anh nói em, em, là, bạn, bạn trai anh?!"

"Đúng rồi, em là bạn trai anh, có vấn đề gì à?" Sắc mặt Tạ Do Lạc cũng biến đổi, khóe miệng kéo thành một đường thẳng tắp: "Hay là em muốn đổi ý?"

"Không! Em không muốn, em không muốn tí nào hết!"

Đâu chỉ là không muốn, không phải là cậu vẫn luôn mơ ước tới một ngày tuyệt vời như thế này sao?

Giờ phút này đây Thời Du hận không thể ngửa mặt lên trời hú hét ngàn lần, thậm chí còn có thể vứt luôn hình tượng đi mà khóc lóc bù lu bù loa, cuối cùng ước mơ của Thời Du ta đây cũng trở thành sự thật rồi!

"Nhưng mà tại sao vậy?"

Cậu mừng đến mức không nói nên lời, vừa rồi còn không dám nắm lại tay người ta mà bây giờ đã siết chặt tay anh lại, chỉ sợ buông lỏng tay ra chút thôi là anh sẽ chạy mất.

"Do Lạc, có phải Bồ Tát báo mộng cho anh thương tình giúp đỡ người nghèo không? Hay là tối qua Thiên Lôi bổ sét trúng đầu anh rồi? Không phải không phải, em không có ý mắng anh đâu, em chỉ muốn biết vì sao, sao anh lại đột nhiên, đột nhiên, vả em một cái bay luôn cái vận cứt chó thế?"

Tạ Do Lạc nhìn bạn trai đang ăn nói loạn cào cào, trong lòng anh chợt hiện ra một phỏng đoán khiến anh cạn hết cả lời: "Chuyện tối hôm qua em quên hết rồi à?"

Quả nhiên, Thời Du đần mặt ra: "Tối hôm qua có chuyện gì?"

Tạ Do Lạc: "....."

Cũng may lúc này não bộ Thời Du xoay chuyển rất nhanh: "Em biết rồi, tối hôm qua là anh đưa em đi khách sạn đúng không?!"

Cậu hoảng đến run người, khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến cậu luống cuống tay chân: "Có phải là em đã nói gì đó... Không đúng không đúng, là chúng ta đã nói gì đó à?! Em tỏ tình, xong anh đồng ý rồi, có phải không? Hay là còn gì nữa?"

"Thôi kệ đi." Tạ Do Lạc như nghĩ ra cái gì đó, cau mày: "Nếu quên rồi thì quên luôn đi, cũng tại anh thiếu suy nghĩ."

Mặt mũi Thời Du trắng bệch.

Một giây trước mình có bạn trai, giây tiếp theo đã không còn, ai có thể hiểu được cái tâm trạng này chứ?

Cậu khóc mất.

"Đừng mà, Do Lạc, anh đừng kệ mà, xin anh đó, trí nhớ em tệ quá em xin lỗi, để em nhớ lại đi. Em thật sự không cố tình mà, chỉ tại em uống nhiều quá...."

"Thời Du, tối nay em có thời gian không?" Tạ Do Lạc bình tĩnh suy nghĩ hai giây sau đó hỏi cậu.

Thời Du tủi thân gật đầu: "Có ạ."

Tạ Do Lạc: "Tối nay chúng ta lại đi khách sạn ngày hôm qua một lần nữa, anh sẽ gửi cho em số phòng sau, em cứ trực tiếp tới đó là được."

Thời Du: "....?"

Thời Du hoàn toàn đứng hình: "Hả???"

-

Thời Du đã suy nghĩ rất lâu, nhưng mãi đến tận tối, nhận được số phòng khách sạn từ Tạ Do Lạc rồi, cậu vẫn chưa nghĩ ra được lí do vì sao.

Cậu ôm theo thấp thỏm và rối bời đi đến khách sạn, lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân, đi lên lầu rồi bước vào phòng, xong lại phát hiện ra trong phòng không có một bóng người.

Lẽ nào anh xuống mua đồ ăn rồi?

"Do Lạc?" Cậu thử gọi một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm. Cậu nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, tiến hai bước lại gần, hoang mang gọi một câu: "Do Lạc, anh ở trong đó à?"

"Ừ."

Vành tai Thời Du hơi đỏ ửng lên, mất tự nhiên xoa xoa tai: "Vậy anh tắm trước đi, em ở ngoài chờ anh."

"Em vào đi." Tạ Do Lạc nói.

Thời Du đã chuẩn bị quay đi, nghe xong còn tưởng tai mình có vấn đề: "Hả?"

Tạ Do Lạc: "Em vào đi, cửa không khóa đâu."

Linh hồn Thời Du cứ như vậy mà run rẩy, cậu không hề nghe lầm, Do Lạc gọi cậu vào thật!

Vốn chỉ có vành tai hơi đỏ, giờ thì toàn bộ tai đều nóng bừng lên rồi.

"Anh, quên mang đồ gì vào à?"

Giọng nói phát ra ở cửa, nhưng người lại không chịu vào, Tạ Do Lạc bất đắc dĩ nói: "Ừ, điện thoại anh ở ngoài, em mang vào đây giúp anh."

Thời Du ngoan ngoãn đi lấy điện thoại, cửa chỉ mở hé ra một chút, cậu duỗi tay đưa điện thoại vào trong.

"Do Lạc, anh có lấy được không?"

"Không lấy được, em lại gần chút nữa đi."

"Ừm, giờ thì sao ạ?"

"Vẫn thiếu chút nữa."

Thời Du không nghi ngờ gì, cố gắng vươn tay về phía trước, kết quả là cậu bị mất thăng bằng xong bị người ở bên trong túm tay kéo vào trong.

Còn chưa cả kịp nhắm mắt lại, hình ảnh ở trong phòng tắm cứ như vậy mà hiện ra trước mắt cậu.

Vô thực đến mức gần như là ảo giác, mãnh liệt đến mức đủ để gây ra một cơn rung chấn đánh thẳng vào thị giác.

Hô hấp của Thời Du đông cứng, như thể bị dính một lá bùa định thân mà đứng đực người ra tại chỗ, chỉ riêng ánh mắt là khóa chặt trên người Tạ Do Lạc, hoặc nói chính xác hơn là đuôi của anh, đến độ quên cả cách chớp mắt.

"Ảo giác à?"

Cậu tự lẩm bẩm: "Mấy hôm nay em cứ nghĩ ngợi vớ vẩn cái gì, sao tự nhiên lại thấy Do Lạc mọc đuôi cá thế này..."

"Không phải ảo giác."

Không chỉ mỗi đuôi, trên mặt, sau gáy và quanh xương quai xanh của Tạ Do Lạc đều xuất hiện vảy cá, trắng và xanh lấp lánh, khiến làn da của anh thoạt trông gần như trong suốt.

Anh hệt như một người cá đến từ biển sâu, thanh tao và lạnh lùng, gương mặt đẹp hơn cả một bức tranh, ánh mắt ngước lên nhìn như mang theo sức mạnh làm mị người.

Anh kéo tay Thời Du lại gần đuôi của mình, đến khi lòng bàn tay chạm vào vảy cá cứng và hơi lạnh, chậm rãi vuốt ve: "Là anh, Thời Du à, thực sự là anh."

Đây là một loại xúc cảm vô cùng tuyệt vời, Thời Du không thể diễn tả được, cậu chỉ biết rằng hiện tại tim mình đang đập thật nhanh, lòng bàn tay tê dại, đầu ngón tay run lẩy bẩy, vẫn đặt trên đuôi cá, thậm chí còn chẳng biết Tạ Do Lạc buông tay cậu từ lúc nào.

Mất một lúc lâu, cậu mới tỉnh lại từ cơn mơ, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Do Lạc, người nãy giờ vẫn luôn nhìn cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, cậu bỗng có cảm giác linh hồn mình vừa rời khỏi thân thể.

"Em sợ à?" Tạ Do Lạc ngồi trong bồn tắm, trông có vẻ bình tĩnh nhưng chỉ anh mới biết sống lưng mình đang căng thẳng đến mức nào.

Bộ dạng hệt như tiên cá của Tạ Do Lạc khiến Thời Du chết mê chết mệt, mãi một lúc sau cậu mới load được câu hỏi của Tạ Do Lạc, bật ra một câu: "Không sợ."

Cậu ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt sáng ngời tràn ngập vẻ si mê.

"Do Lạc, anh thật đẹp." Cậu thì thầm câu cảm thán: "Anh là hoàng từ bé tới từ vương quốc người cá sao?"

Nói xong lại chẳng biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cậu chán nản cụp mắt: "Thảo nào anh bảo kệ đi, em thật sự không xứng với anh mà."

Khi Tạ Do Lạc nghe cậu bảo không sợ, thần kinh vốn căng như dây đàn lập tức thả lỏng, thấy cậu luyên tha luyên thuyên như mê sảng, anh không biết nên khóc hay cười, bàn tay vẫn còn ướt nhưng vẫn sờ đầu cậu: "Đồ ngốc này, lại nghĩ vớ vẩn gì nữa rồi."

Thời Du ngẩng đầu, Tạ Do Lạc nói: "Không có gì gọi là không xứng hết, là vì anh lo em sẽ sợ anh."

Thời Du: "Sợ anh gì cơ?"

Tạ Do Lạc: "Sợ anh ăn em?"

Thời Du trợn tròn mắt: "Sao thế được? Em còn lâu mới sợ, nhưng nếu anh muốn thì cứ gặm em thoải mái!"

"......"

Ánh mắt Thời Du đã sớm bị cái đuôi màu xanh lục xinh đẹp kia hấp dẫn, cậu muốn chạm vào nhưng lại không dám, nghĩ ngợi xong làu bàu: "Lẽ nào truyện cổ tích là có thật, nàng tiên cá không thể có được tình yêu, không thể nói chuyện, khi bước đi sẽ như đạp lên mũi dao ư?"

Tạ Do Lạc cảm thấy không thể để cậu tiếp tục tự do suy đoán nữa, anh ép cậu nhìn về phía mình: "Không có chuyện không thể yêu, anh cũng không phải hoàng tử người cá hay gì, chỉ là anh sợ em không chấp nhận được chuyện này, cảm thấy nên thẳng thắn nói cho em biết trước khi xác nhận mối quan hệ, vậy thôi."

"Em không có gì mà không chấp nhận được hết! Em chấp nhận thoải mái luôn, không phải chuẩn bị tâm lý gì sất, chấp nhận luôn bây giờ nè!"

Cậu nghe ra được ẩn ý của Tạ Do Lạc, ấn mạnh lên mu bàn tay anh, ánh mắt sáng đến kinh người: "Vậy Do Lạc, không phải anh muốn chia tay với em, không phải là muốn từ chối em đâu đúng không?"

Tạ Do Lạc cong môi cười, bị cậu lây nhiễm, trong mắt cùng tràn ngập ý cười: "Ừ."

Thời Du: "Vậy anh mau rút lại câu mặc kệ kia đi, có thể sửa lại được không?"

Tạ Do Lạc nói: "Được chứ."

Bươm bướm trong lồng ngực Tạ Do Lạc sắp sửa bay phành phạch ra ngoài rồi, nhưng cậu vẫn phải đè nó xuống: "Vậy anh bây giờ, vẫn là bạn trai em sao?"

Tạ Do Lạc trực tiếp dán lại gần hôn lên môi cậu, sau đó lùi lại, bật cười: "Em nói xem?"

Nói cái gì nữa?

Thời Du chẳng biết phải nói gì hết.

Cậu lại quay cuồng rồi.

Lúc này sức chịu đựng của bạn trai lại trông có vẻ không ổn lắm.

Tạ Do Lạc bất đắc dĩ, vòng tay ôm cổ cậu: "Nước lạnh rồi, mau ôm anh lên đi."

Thời Du nghe lời, bế người lên, một tay tiếp xúc với da thịt nhẵn mịn, một tay chạm vào vảy cá bóng loáng, hồ nước nhỏ trong lòng Thời Du dậy sóng rồi.

Thật sự rất muốn nuôi một bé Tạ Tiểu Ngư, chăm ăn, dỗ dành, cưng chiều, khi vui vẻ còn có thể thổi cho cậu mấy quả bong bóng, khi không vui sẽ dùng đuôi hất nước vào mặt cậu, cậu hoàn toàn không ý kiến gì hết.

Nhưng cậu lại không ngờ tới, khi đuôi cá vừa chạm vào chăn bông, vảy cá nhanh chóng rút đi như thủy triều xuống, biến thành một đôi chân thon dài.

Thật dài, thật mềm, thật trắng, thật... thật trần trụi!

Rạng hồng lại dâng đến tận chóp tai, cổ họng Thời Du khô khốc, khó khăn nuốt một cái, tim đập như trống dồn, nhưng cậu lại quay mặt đi không dám nhìn: "Do Lạc, anh, anh chờ em một chút, em đi tìm quần cho anh."

Cậu muốn tách ra, xong lại bị Tạ Do Lạc ôm cổ kéo lại sát gần.

Ánh mắt Tạ Do Lạc lặng lẽ nhìn cậu như tan chảy dưới ánh trăng, trong trẻo sạch sẽ, chỉ có niềm yêu thích thuần túy nhất, không có lấy một tia tạp niệm.

Sau đó Tạ Do Lạc cứ như vậy, những lời nói tuôn ra từ miệng anh một cách nhẹ nhàng, nhưng lại có thể thiêu rụi Thời Du ngay tại chỗ.

"Bạn trai, muốn làm gì thì làm đi."

"Dù sao cũng là của em cả."

-

Kết thúc truyện!!!

Vậy là truyện đã chính thức khép lại tại đây rồi :3 một lần nữa mình xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản edit của mình, mặc dù mình biết là nó vẫn còn chưa ổn lắm, còn nhiều lỗi này nọ, mọi người hãy thông cảm cho mình nhé :< Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục theo dõi những bản edit sau của mình ạ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.