Chương trước
Chương sau
Editor: Giừa

-

Khi Tạ Do Lạc đến nơi, hơn một nửa đám người ngồi trên băng ghế dài đều đã nằm lăn lóc không dậy nổi, hết khả năng cựa quậy.

Chỉ có hai trong số đó là vẫn còn tỉnh táo, bởi vì phải lái xe nên chống cự được cám dỗ hoặc là do rượu chưa đủ liều ngấm vào não, cuối cùng còn phải khổ sở lãnh trọng trách xử lý hậu quả— thu xếp đàng hoàng cho cái đám xỉn quắc cần câu này.

Đứa nào cần khiêng ra khách sạn thì khiêng, đưa nào cần bứng về nhà thì bứng.

"Bạn học, cậu đang tìm ai thế?"

Anh đẩy cửa đi vào, một trong hai người đó quay ra hỏi anh, tay còn đang kéo lê lết một thanh niên ôm rịt lấy chai rượu không chịu buông.

"Tôi tìm Thời Du." Anh nói: "Tôi là Tạ Do Lạc, bạn của Thời Du, tôi tới đón cậu ấy về."

"Thời Du...." Nam thanh niên ngồi trên ghế dài liếc một vòng, ánh mắt khóa vào bóng dáng đang đội mũ lưỡi trai, nằm liệt ở góc băng ghế.

Cậu ta tạm thời thả cái tên mình đang kéo, bước qua lật mũ Thời Du lên, vỗ vỗ bả vai cậu: "Ê, thọ tinh, còn mở mắt được không đấy?"

Thời Du đã say, nhưng lại trông có vẻ không say lắm, vừa bị vỗ đã mở to mắt, chỉ có điều khả năng nhìn rất hạn chế, tốc độ phản ứng cũng chậm gấp 32 lần.

"Bạn ông đến đón kìa." Cậu ta chỉ vào Tạ Do Lạc, hỏi: "Ông có nhận ra người đó không?"

Ánh mắt Thời Du chậm rì rì di chuyển theo hướng ngón tay bạn mình chỉ, cuối cùng dừng trên mặt Tạ Do Lạc.

Bạn nam hỏi lại một lần: "Có quen không?"

"Quen chứ." Cậu nói: "Đương nhiên là quen rồi, tôi mơ hả, sao lại thấy Tạ Do Lạc đến đón tôi vậy?"

Không cần lắm lời với một con ma men, dù sao thì nói cũng chẳng lọt tai được.

Xác nhận danh tính Tạ Do Lạc xong, nam thanh niên yên lòng giao cậu cho Thời Du: "Cảm ơn người anh em nhé, áp lực đêm nay của tôi giảm bớt đi được một thằng rồi."

Quá nhiều ma men, bớt được thằng nào là hay thằng nấy.

Tạ Do Lạc đưa Thời Du rời khỏi quán rượu, nam thanh niên to cao tận mét tám mấy, anh gần như phải dùng hết sức để đỡ cậu, cũng may là thanh niên này cũng không say đến mức không đi bộ được.

Giờ này không thể quay về trường được nữa, Tạ Do Lạc chỉ đành đưa cậu vào một khách sạn ở gần đó.

Bọn họ đứng ở bên đường chờ taxi, cơn gió lạnh dường như đã thổi bớt đi mùi cồn trên người con ma men, vậy nên Thời Du vừa bước lên taxi đã lập tức lôi điện thoại ra bắt đầu loay hoay, suốt cả chặng đường chẳng hề liếc Tạ Do Lạc ngồi bên cạnh lấy một cái.

Tạ Do Lạc hụt hẫng trong lòng.

Chắc là cậu ấy giận anh lắm, anh nghĩ, dù sao thì anh cũng cảm thấy hành động của mình hơi quá phận, dù tính tình của Thời Du có tốt đến đâu thì cũng không thể chịu đựng được sự mập mờ của anh như vậy.

Tiếng ting ting nhắc tin nhắn tới rõ mồn một trong xe taxi tĩnh lặng.

Tạ Do Lạc lấy điện thoại ra, kết quả vừa mở ra đã thấy một tin nhắn như thế này:

[Do Lạc, em mơ thấy anh đến đón em về nhà, vui quá đi mất! Nhưng mà anh yên tâm, em biết đó không phải anh đâu, vậy nên em chưa có nói gì với người ta hết.]

Người ngay bên cạnh gửi tin nhắn cho anh, anh vừa ngước lên là có thể thấy Thời Du đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại mình, trên màn hình là khung chat giữa hai người họ.

Tạ Do Lạc dở khóc dở cười, anh rút lại suy nghĩ của mình hai phút trước, anh đã đánh giá Thời Du hơi cao quá rồi.

Anh khẽ thở phào một hơi trong lòng, rồi lại cảm thấy có chút chua xót không giải thích được.

Anh đáp lại Thời Du bằng một cái meme con mèo vẫy đuôi, đó là cái mà Thời Du hay dùng nhất, anh kéo chat lên một tí là có thể lưu nó về.

Thời Du có vẻ cực kỳ vui mừng khi được anh trả lời tin nhắn, dọc đường đi vẫn cứ liên tục gửi tin nhắn cho anh.

Anh vừa nhắn vừa tự hỏi làm thế nào để giúp cậu vui lên hơn nữa, vậy nên trả lời bị chậm mấy lần, Thời Du cứ ngồi tag anh trong khung chat.

Khung chat riêng, khi bấm vào avatar sẽ không hiện ký hiệu tag, Thời Du mỗi lần bấm xong thấy không được, lại gõ '@' vào trước tin nhắn.

Tạ Do Lạc thấy vậy thì chỉ muốn bật cười.

Có điều ngay sau đó anh không thể cười nổi nữa.

Sau khi xuống xe, Thời Du sống chết không chịu để anh dìu, thậm chí còn không cho đụng vào người. Tạ Do Lạc hết cách, đành phải đứng gửi tin nhắn ngay trước mặt cậu, nói rằng Tạ Do Lạc ở trong mơ cũng là anh, do anh cố tình ngủ rồi đi vào giấc mơ tìm cậu.

Cả đời này anh chưa từng có lời nói dối nào lố bịch hơn thế này, càng nực cười hơn đó là người kia lại thật sự tin anh.

Anh dắt Thời Du đi vào khách sạn, dùng căn cước của mình thuê một phòng, từ chối lời đề nghị đưa Thời Du lên phòng của lễ tân, anh dìu cậu chậm rãi đi vào thang máy.

"Em có tự tắm rửa được không?"

Về đến phòng, anh cứ hỏi Thời Du mãi, nếu không thể thì anh giúp cậu tắm rửa cũng không phải chuyện gì to tát.

Thời Du gật đầu: "Đàn ông con trai không gì là không thể."

Tạ Do Lạc: "....."

Tạ Do Lạc: "Em cứ từ từ mà tắm, anh ở bên ngoài, có việc gì thì gọi anh."

Thời Du lại gật đầu lần nữa: "Được ạ."

Tạ Do Lạc đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa phòng tắm lại.

Nhưng anh không hề yên lòng để Thời Du ở bên trong một mình, chỉ sợ cậu trượt ngã nên không dám đi quá xa, vậy nên anh bèn dựa vào bức tường bên cạnh cửa chờ đợi, cầm điện thoại lướt dạo trang web mua sắm, muốn mua bù một món quà cho thọ tinh.

Mười lăm phút sau, anh còn chưa biết nên mua quà gì, thọ tinh đã tắm rửa xong xuôi bước ra.

Anh nghe tiếng kéo mở cửa, đứng thẳng người quay đầu nhìn, liền đối diện với một đôi mắt đỏ ửng, sắc mặt ủ rũ.

"Sao lại khóc rồi?" Anh chưa đần đến mức cho rằng cậu đứng rửa mắt ở bên trong đó.

Thời Du nhỏ giọng 'ừ' một tiếng.

Đàn ông con trai không gì là không làm được, vậy mà lại có thể thẳng thắn thừa nhận mình vừa lén rơi nước mắt trong phòng tắm.

Tạ Do Lạc hỏi cậu: "Vì sao thế?"

"Vì em chợt nhớ ra một chuyện." Thời Du nói: "Em nhớ là cách đây không lâu em đã chọc anh giận, em chưa được anh cho phép đã tự tiện tỏ tình với anh, anh giận em rồi, không còn để ý em nữa."

Hơi men khiến cậu mất trí nhớ, nhưng món quà hồi phục lại đến có hơi bất ngờ, Tạ Do Lạc phản ứng hơi chậm, cổ họng như nghẹn lại.

"Anh không giận."

Giọng nói anh khô khốc, anh lấy chiếc khăn khô từ tay Thời Du, giúp cậu lau đầu tóc. Anh thấp hơn Thời Du một chút, Thời Du bèn khom lưng một chút để tiện cho anh làm.

Xoa xoa mái tóc một hồi, anh nhận ra đôi mắt Thời Du lại đỏ lên.

Tạ Do Lạc không mấy thoải mái, sờ sờ đôi mắt cậu: "Ngốc này, anh không giận thật mà, sao anh lại phải giận chứ? Người nên giận phải là em mới đúng."

"Đúng thế, em là đồ ngốc."

Thời Du nghe chỉ lọt tai được một nửa, bám riết lấy chữ ngốc kia: "Anh họ em cũng chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì sất, vậy mà em lại nghe ổng xúi đi tỏ tình với Do Lạc, em đột ngột như vậy, chắc chắn đã dọa anh ấy sợ rồi."

Cậu nhìn Tạ Do Lạc, đôi mắt ẩm ướt long lanh: "Thế nên anh ấy mới không để ý em, không muốn gặp em, em gửi tin nhắn anh ấy cũng không trả lời, nhất định là thấy em phiền lắm."

"Em không muốn làm anh ấy khó xử, nên mới không dám tìm anh ấy, nhưng mà anh lại nhớ anh ấy quá, nếu từ nay về sau anh ấy không còn để ý tới em nữa thì em phải làm sao bây giờ."

Tạ Do Lạc dùng mu bàn tay sờ thử tóc cậu, thấy nó đã khô, anh xoay người đi vào phòng tắm cất khăn tắm đi, sau đó bước ra, ôm lấy chú cún bự nước mắt lưng tròng đang ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa.

Thân thể Thời Du cứng đờ một lúc, sau đó mới cúi đầu thì thầm bên tai anh: "Ôi, Do Lạc ôm em..."

Tạ Do Lạc siết chặt vòng tay, ôm cậu càng chặt hơn: "Ừ, anh ôm em."

Thời Du nhấc tay lên, muốn ôm đáp lại, nhưng giữa chừng lại nhát gan mà khựng lại, do dự một hồi, không nhịn được hỏi: "Em ôm lại được không?"

"Được chứ." Tạ Do Lạc nói: "Thời Du, em có thể ôm anh."

Thời Du liền vui vẻ ôm lấy anh, mạnh dạn dụi dụi vào sườn mặt anh: "Do Lạc, anh thật là tốt."

Tạ Do Lạc nghe thấy lời này, cảm giác chua xót lại dâng lên mũi, đập mạnh vào hốc mắt anh.

"Anh không tốt."

Thời Du à, anh chẳng tốt chút nào hết.

Anh dỗ dành Thời Du nằm xuống, chờ cho cậu ngủ thiếp đi. Sợ cậu nửa đêm tỉnh lại, anh quay người đi rót một cốc nước đặt ở đầu giường, vừa ngồi xuống thì nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng, hỏi đêm nay anh có về không, để bọn họ xuống tìm cách nhờ cô quản lý ký túc mở cửa cho anh.

Bạn tay Thời Du đặt ngoài chăn, Tạ Do Lạc nắm lấy nó siết chặt, Thời Du liền tự động siết ngược lại.

Bàn tay của cậu lớn hơn Tạ Do Lạc một chút, khô ráo ấm áp, mu bàn tay của Tạ Do Lạc áp sát lòng bàn tay cậu, cho cậu cảm giác rất an lòng.

"Không về." Anh nói với bạn cùng phòng: "Đêm nay tôi ở ngoài."

Anh xốc chăn nằm xuống bên cạnh Thời Du, bên trong ổ chăn đã được nhiệt độ cơ thể của cậu sưởi ấm, anh dựa vào Thời Du, cơn buồn ngủ liền ập đến, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Vốn tưởng rằng có thể ngủ một giấc đến khi trời sáng, không ngờ nửa đêm anh lại bị nóng đến tỉnh, sờ lên trán người nằm bên cạnh thì phát hiện cậu lên cơn sốt rồi, chẳng trách lại nóng như vậy.

Thời Du vẫn còn say, gọi cậu dậy đi bệnh viện có vẻ bất khả thi, Tạ Do Lạc bèn đứng dậy lấy thẻ phòng, xuống dưới tìm hiệu thuốc gần nhất để mua thuốc hạ sốt. Sau khi trở lại khách sạn, anh đỡ cậu ngồi dậy, dỗ dành Thời Du uống thuốc trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Khi anh định đỡ cậu nằm xuống, Thời Du lại nghiêng đầu, dựa vào vai anh.

"Nhức đầu." Cậu mơ hồ nói.

Tạ Do Lạc nhẹ giọng bảo: "Không sao đâu, vừa uống thuốc rồi, ngủ một giấc là đỡ."

Thời Du lại hỏi: "Qua mười hai giờ rồi sao?"

Có một chiếc đồng hồ treo trên bức tường đối diện, Tạ Do Lạc ngẩng đầu lên nhìn một cái, nói: "Qua rồi, đã hai giờ sáng rồi."

"Vậy là em đã hai mươi tuổi rồi."

Thời Du lẩm bẩm: "Thời Du hai mươi tuổi cũng tội ghê, không được nghe Do Lạc nói chúc mừng sinh nhật."

"Thời Du." Tạ Do Lạc nói: "Chúc mừng sinh nhật."

Thời Du ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng có hơi muộn, đã qua mười hai giờ rồi."

Cậu nói xong lại cười rộ lên: "Nhưng không sao, anh nói là em vui rồi, đừng bảo muộn hai tiếng, kể cả có muộn hai mươi năm thì em cũng vui."

"Xin lỗi, anh không biết hôm nay là sinh nhật em."

Lúc anh đón Thời Du thì vẫn chưa qua mười hai giờ, nhưng có thể vì Thời Du đang say, hoặc cũng có thể là chính anh đang nằm mơ, anh đã quên mất phải chúc mừng sinh nhật cậu.

"Năm sau, anh sẽ là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật em vào năm sau."

Thành phần thuốc ngủ trong thuốc cảm bắt đầu phát huy tác dụng, nhịp thở của Thời Du dần trở nên đều đặn hơn.

Tạ Do Lạc đỡ cậu nằm lại xuống giường, kéo chăn nằm xuống cùng, trong đầu vẫn vang vọng câu nói kia của Thời Du, "Nhưng có hơi muộn, đã qua mười hai giờ rồi."

Không biết cậu đã ngủ chưa, anh bèn gọi thử: "Thời Du?"

Thời Du nằm nghiêng người đối diện với anh, nghe thấy giọng anh, lông mi cậu khẽ run lên một chút, hé mở: "Ừm?"

Không tỉnh táo lắm, nhưng miễn cưỡng có thể giao tiếp được.

Tạ Do Lạc hỏi cậu: "Em có muốn quà gì không?" Hỏi xong anh lại thấy như vậy không hay lắm, bèn đổi cách hỏi khác: "Em có điều ước nào cho sinh nhật không?"

Thời Du thích cái gì, thiếu cái gì, sinh nhật có điều ước gì, tất cả mọi người đều biết, Tạ Do Lạc dĩ nhiên cũng biết, vậy nên chỉ cần cậu hỏi, chỉ cần Thời Du nói ra, anh sẽ lập tức đồng ý.

Có lẽ là vì tâm tư riêng của anh, hay vì hơi ấm đang bành trướng trong lòng đang nói cho anh hay, rằng đó không chỉ là nguyện vọng của Thời Du, mà còn là của anh.

"Thời Du, em có muốn nói điều ước sinh nhật cho anh nghe không?"

"Có." Thời Du đáp.

"Là gì thế?"

"Em muốn Do Lạc ăn thử bánh sinh nhật của em."

Vẻ mặt Tạ Do Lạc cứng đờ: "Gì cơ?"

Thời Du nói: "Em biết anh thích đào vàng, nhưng mà lại không thích ăn đồ ngọt quá, em đã đặt riêng một cái bánh kem cho anh, kem bơ có vị đào vàng, ở phía trên còn có rất nhiều đào, anh nhất định sẽ thích lắm."

Tạ Do Lạc không nhớ được lúc anh đi đón cậu, trên bàn có bánh sinh nhật hay không, càng không nhớ được đó có phải bánh kem đào vàng hay không.

"Ngốc quá." Anh thở dài: "Sinh nhật em mà, sao lại quan tâm anh ăn bánh kem làm gì vậy."

Cậu luôn luôn tìm được cách khiến anh phải mềm lòng.

"Em thích anh mà." Thời Du ngốc nghếch nói.

Tạ Do Lạc nắm tay cậu: "Mọi người ăn hết bánh kem rồi, lần sau anh sẽ nếm thử, em còn điều ước nào khác không?"

"Còn được ước nữa sao?" Thời Du hỏi: "Không phải sinh nhật chỉ có một điều ước thôi à?"

"Em có thể, em có đặc quyền."

Tạ Do Lạc nói: "Không phải điều ước tự nhiên nghĩ ra, không phải ăn một miếng bánh kem, cũng không phải một câu chúc mừng sinh nhật, có to gan hơn một chút cũng không sao, em có thể nói ra điều ước mà em mong muốn nhất."

Thời Du nhìn anh, Tạ Do Lạc không biết anh trong mắt cậu hiện tại là mơ hay thực.

Giọng Thời Du nhỏ xíu: "Có thể nói sao? Em nói, anh sẽ không giận chứ?"

Tạ Do Lạc nói giọng chắc nịch: "Sẽ không."

"Thật sao?"

"Anh hứa."

"Vậy, muốn anh làm bạn trai em, có được không?"

Thời Du tâm tình thấp thỏm, Tạ Do Lạc lại như trút được gánh nặng.

May quá, vẫn chưa quá muộn, cũng may là điều ước quan trọng nhất vẫn liên quan đến anh.

Anh dựa vào sát gần trán cậu, nhắm mắt lại.

"Được."

-

Hết ngoại truyện 3.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.