Giản Du nhìn chằm chằm Lục Thời Niên một lúc lâu, cuối cùng chịu thua, đành nhắm mắt lại: "Ông đây không còn sức đâu."
Lục Thời Niên thoải mái nói: "Không sao, tôi phục vụ em tận nơi."
Giản Du kệ cho hắn cởi đồ ngủ của mình ra như búp bê, xong nhẹ nhàng mặc áo sơ mi trắng vào, không cả thèm nhúc nhích giãy dụa, nhìn như một con cá muối mất hết hi vọng.
Mãi cho đến khi cậu phát hiện ra mấy cái cúc bị cài lộn xộn hết cả.
"Tay anh phế hay não anh tàn thế hả?" Chứng ám ảnh cưỡng chế khiến hành xác cậu không chịu nổi.
Lục Thời Niên bắt lấy bàn tay cậu gãi gãi nhéo nhéo, tốt bụng giải thích: "Em không hiểu đâu, ngay ngắn gọn gàng không phù hợp với thẩm mỹ hiện đại đâu, phải lộn xộn một tí mới đẹp."
Hắn còn quan tâm kéo một bên cổ áo lên giúp cậu, che đi một nửa đoạn xương quai xanh tinh xảo, ánh mắt thưởng thức thuần túy đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Nhìn em xem, rất xinh đẹp đó."
Giản Du bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, không hiểu vì sao cơn sốt lại đột ngột bùng lên dữ dội, khiến cậu không kiềm nổi một tiếng rên rỉ.
Khóe mắt cậu ửng đỏ nhanh chóng, những phần cơ thể mà áo sơ mi không che được đều hồng lên.
Tựa như một bông hồng dại bất ngờ nở rộ.
Dùng cách so sánh như vậy với một nam sinh thì có vẻ không thích hợp, nhưng nếu người đó là Giản Du, thì quả thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tho-cup-tai/2723290/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.