Giản Du muốn vào bếp rửa tay, nhưng thấy Lục Thời Niên đi từ bên trong ra, cậu lập tức phanh xe quay đầu trở về phòng.
Đứng trước tủ quần áo muốn thay đồ, thấy Lục Thời Niên định vào giúp cậu tìm quần áo, cậu liền lao thẳng ra đóng sập cửa vào, vô tình nhốt người ta ngoài cửa.
Ngồi trên sofa xem TV muốn đổi kênh, vừa định lấy điều khiển, bỗng thấy Lục Thời Niên cũng quay qua tính lấy, cậu lại lập tức từ bỏ, một lần nữa buồn bực nằm chơi điện thoại.
Đầu ngón tay di tới di lui trên mặt bàn, mãi không biết nên làm gì, càng phiền lòng hơn.
Lục Thời Niên vứt cái điều khiển qua một bên, thích thú nhìn bé thỏ sắp bức bối đến mức hóa thành thỏ tinh.
Hắn không nghĩ mình lại vô tình khám phá ra được thuộc tính ẩn của cậu.
Thật hiếm thấy nha.
Khóe mắt Giản Du để ý tới hắn, cứng đờ, cố nhịn nhịn, những cuối cùng vẫn phát cáu, gắt lên: "Nhìn cái quái gì, đồ đần, mẹ nó đừng có nhìn chằm chằm ông như thế."
Lục Thời Niên: "Ầy, anh Giản nhà mình sao lại ngang ngược vậy nhỉ, đến nhìn thôi cũng không cho luôn?"
Giản Du: "Dựa vào cái quái gì mà tôi phải cho anh nhìn?"
Lục Thời Niên im lặng hai giây, cong khóe mắt cười tủm tỉm: "Em ngượng rồi à?"
Những lời này có tác dụng không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Giản Du cáu nhặng lên: "Anh ngượng thì có, cả lò nhà anh ngượng thì có!"
"Tai tôi đâu có đỏ, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tho-cup-tai/2723289/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.