Lâm Vu Ái buồn xè mà tỉnh cả ngủ, còn chưa mở mắt đã cảm nhận được đầu óc quay cuồng. Cậu nhíu mày ngồi dậy, thẫn thờ một lúc mới tỉnh hẳn.
Giường bên cạnh đã không còn ai nữa.
Lâm Vu Ái xoa bóp huyệt thái dương vào nhà vệ sinh rửa mặt, từ từ nhớ lại chuyện xảy ra sau khi say.
Bàn tay đang cầm bàn chải đột nhiên khựng lại, cậu chớp chớp mắt, bóng hình trong gương cũng miệng đầy bọt chớp mắt theo.
Hà Tức... là sao vậy? Người máy? Người ngoài hành tinh? Siêu nhân? Hay là cậu ấy tham gia biến đổi gene gì đó trong truyền thuyết? Bộ dạng hoảng hốt của cậu ấy ngày hôm qua lúc bị phát hiện, chẳng lẽ đây là thứ sức mạnh không thể tiết lộ với người bình thường? Thuộc về một tổ chức thần bí? Đây là lí do cậu ấy từ chối mình sao?
Lâm Vu Ái suy nghĩ bay cao bay xa, nghe được tiếng cửa mở bèn vội vàng lau qua mặt rồi đi ra.
Là Hà Tức.
Cậu ta cầm theo bữa sáng đứng cạnh giường, thấy Lâm Vu Ái đi ra, len lén siết chặt tay, nói: "Tôi mua đồ ăn sáng rồi này".
"Cảm ơn", Lâm Vu Ái hơi sững lại, "Hôm qua...".
Lâm Vu Ái thấy Hà Tức đang mím môi, hơi hoảng hốt dời đi ánh mắt.
"Hôm qua, chuyện kia ấy, tôi còn nhớ. Cậu...", cậu không biết phải mở miệng thế nào, nên nói cái gì, chẳng lẽ hỏi mấy câu kiểu như cậu là cái gì à.
"Tôi không phải con người bình thường", nước chảy bèo trôi, Hà Tức đột nhiên mở miệng, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Nói đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-nguoi-ngoai-hanh-tinh/214055/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.