Chương trước
Chương sau
Edit: Seward

Tối thứ sáu, Lâm Mộc Viễn tràn đầy phấn khởi lôi kéo Tần Thiên Mạch đi siêu thị mua đồ cùng cậu.

Tần Thiên Mạch đẩy xe đẩy, còn Lâm Mộc Viễn thì hăng hái thả các loại đồ ăn vặt vào xe nào là khoai tây chiên, bánh mì, hạt dưa…

Xe đẩy hàng không bao lâu liền chất đầy đồ ăn vặt.

Tần Thiên Mạch nhắc nhở cậu: “Nhiều đồ ăn vặt thế này thì cặp sách của cậu căn bản chứa không nổi.” Trong chuyến du xuân, trường học sẽ sắp xếp chỗ ăn ở cho học sinh, bọn họ căn bản không thể ăn hết ngần ấy đồ ăn vặt.

"Không phải vẫn còn cặp sách của cậu sao?" Lâm Mộc Viễn nói như một lẽ đương nhiên.

Tần Thiên Mạch nói: "Tôi không ăn đồ ăn vặt."

Lâm Mộc Viễn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ: "Tôi có thể giúp cậu ăn, du xuân mà, mọi người vui vẻ là được."

Tần Thiên Mạch nghĩ thầm, chỉ có mình cậu vui vẻ mới đúng.

Trên đường trở về, Lâm Mộc Viễn hỏi Tần Thiên Mạch: "Tôi nghe bạn cùng lớp nói, mười mấy năm trước có rồng xuất hiện trên sườn núi mà chúng ta sắp đi. Cậu có tin trên thế giới này có rồng không?”

"Không tin." Tần Thiên Mạch nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật*, không tin những quỷ thần này.”

*Chủ nghĩa duy vật, còn gọi là thuyết duy vật hay duy vật luận (tiếng Anh: Materialism),là một trường phái triết học, một thế giới quan, một hình thức của chủ nghĩa triết học nhất nguyên cho rằng vật chất là chất cơ bản trong tự nhiên, và tất cả mọi thứ, bao gồm cả trạng thái tinh thần và ý thức, là kết quả của sự tương tác vật chất. Theo chủ nghĩa duy vật triết học, tâm trí và ý thức là sản phẩm phụ của các quá trình vật chất (như sinh hóa của não người và hệ thần kinh),mà không có chúng thì tâm trí và ý thức không tồn tại. Khái niệm này tương phản trực tiếp với chủ nghĩa duy tâm, trong đó tâm trí và ý thức là những thực tại bậc nhất mà vấn đề là chủ thể và tương tác vật chất là thứ yếu.

Vẫn là một người quá đơn thuần,thế giới này so với hắn tưởng tượng thì nó phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.

Ha, nếu để cho Tần Thiên Mạch biết cậu là hồ ly tinh, phỏng chừng Tần Thiên Mạch sẽ sốc đến mức cằm cũng muốn rớt xuống.

Đáng tiếc là cậu không thể bại lộ thân phận của mình trước mặt Tần Thiên Mạch.

Lâm Mộc Viễn nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy trên thế giới này có rồng, đặc biệt là Kim Long. Bọn chúng toàn thân đều có màu vàng, trông rất đẹp mắt."

Là một tiểu hồ ly thích những màu sắc tươi sáng, khi còn nhỏ cậu đã nhìn thấy một con rồng vàng ở nhà Điền Cảnh Ngôn, đó là con rồng đẹp nhất mà cậu từng gặp.

Tần Thiên Mạch nhìn Lâm Mộc Viễn đang ăn kẹo mút với ánh mắt phức tạp. Đã là người 17 tuổi rồi mà sao người này vẫn còn ngây thơ đến vậy, hắn nhịn không được có chút lo lắng, sợ ngày nào đó Lâm Mộc Viễn sẽ bị người ta dùng một cây kẹo mút lừa gạt khi đi trên đường.

Lần đầu tiên cậu được tham gia một chuyến du xuân của con người, tâm trạng Lâm Mộc Viễn rõ ràng rất hưng phấn. Buổi tối nằm trên giường, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, cuối cùng cậu dứt khoát biến thành tiểu hồ ly vụng trộm chuồn ra ngoài.

Cậu đi dạo lần này đến tận nửa đêm, cuối cùng còn ở ngoài ăn một bữa thịt nướng mới chịu về.

Sáng hôm sau, Tần Thiên Mạch đang định gọi Lâm Mộc Viễn rời giường, ngoài ý muốn phát hiện một sợi lông màu trắng ở cửa ra vào.

Tần Thiên Mạch khom lưng nhặt sợi lông trắng lên, trong nhà không nuôi thú cưng, vậy lông này từ đâu mà ra? Chẳng lẽ có mèo hoang lẻn vào nhà?

Không đúng, sợi lông này dài gần bằng nửa ngón tay, hơn nữa còn hơi cứng, chắc chắn không phải lông mèo.

Còn đang nghi hoặc trong lòng, Lâm Mộc Viễn đột nhiên mở cửa phòng, nhìn thấy sợi lông trắng trên tay hắn, cậu lập tức bị doạ cho giật mình.

Đây, đây là lông cậu rụng tối hôm qua!

Lâm Mộc Viễn hít sâu một hơi, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Đây là lông gì vậy?”

"Không biết." Tần Thiên Mạch vân vê sợi lông trắng giữa ngón tay, nghi hoặc nói: "Thật kỳ lạ, tôi cũng không biết đây là lông của động vật gì."

Lâm Mộc Viễn yên lặng trả lời ở trong lòng: Đó là lông hồ ly của tôi.

Nhưng trước mắt, tốt nhất vẫn nên tìm một cái cớ để lừa gạt cho qua đã.

“Chắc là hôm qua lúc ở siêu thị, không cẩn thận dính phải lông trên mũ áo lông.” Tối hôm qua lúc đi siêu thị, cậu có chạy lung tung khắp nơi, quả thật cũng có đi dạo qua khu vực bán quần áo.

Tần Thiên Mạch cũng không nghĩ nhiều, nói đùa: “Lần trước là lá cây, lần này là lông trắng, quần áo của cậu thật đúng là cái đồ vật lung tung ngổn ngang gì cũng dính cho được.”

Lâm Mộc Viễn xấu hổ cười cười.

“Cậu mau đi rửa mặt đi, tôi vào bếp làm bữa sáng."

Sau khi Tần Thiên Mạch rời đi, Lâm Mộc Viễn nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực mình. Cmn, còn may là hắn dễ lừa cho qua chuyện.

Xem ra sau này cậu phải cố gắng ít biến thành hồ ly khi ở nhà. Nói gì thì nói, Tần Thiên Mạch cũng quá là cẩn thận rồi, một cọng lông cũng có thể bị hắn phát hiện.

Lâm Mộc Viễn vốn dĩ đêm qua đã không nghỉ ngơi tốt, sáng sớm lại bị Tần Thiên Mạch dọa cho giật mình, tinh thần lại càng thêm sa sút.

Rửa mặt xong, Lâm Mộc Viễn mệt mỏi nằm trên bàn ăn chờ bữa sáng.

Mấy phút sau, Tần Thiên Mạch bưng một đĩa bánh trứng từ trong bếp đi ra, nhìn quầng thâm dưới mắt Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch hỏi cậu: “Tối qua ngủ không ngon?”

“Ừ.” Lâm Mộc Viễn ngáp một cái, “Tối hôm qua hưng phấn quá mức, mãi đến nửa đêm mới ngủ được.” Tần Thiên Mạch buồn cười nói: “Vậy cậu định dùng bộ dạng mệt mỏi này để ra ngoài đi chơi?”

"Dù sao chúng ta cũng phải ngồi xe buýt hơn hai tiếng, lát nữa trên xe tôi sẽ ngủ bù." Tâm tình Lâm Mộc Viễn rất tốt.

Lâm Mộc Viễn cầm lấy bánh trứng lên ăn một miếng, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: “Ừm, ừm, bánh trứng này hôm nay ăn ngon lắm.”

Mềm dẻo ngon miệng, dù bột mềm nhưng mùi vị rất đậm đà. Có thể nói đây là món ngon nhất mà Tần Thiên Mạch đã tự học nấu ăn trong thời gian qua.

Đối mặt với lời khen ngợi của Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch vẫn giữ vẻ mặt bình thản như cũ: "Cậu không cần phải khen món ăn tôi ngon mỗi lần đâu, có ngon hay không tôi có thể nếm ra.”

Bắt đầu kể từ ngày thứ hai hắn bắt đầu nấu ăn, mặc kệ hắn nấu gì, Lâm Mộc Viễn đều luôn miệng khen ngợi không ngớt, cho nên bây giờ hắn đã trở nên chết lặng với những lời khen đó của cậu.

Lâm Mộc Viễn vô tội nói: "Hôm nay là thật, bánh trứng thật sự ăn rất ngon.”

Tần Thiên Mạch lạnh lùng nhìn cậu: "Lần này là thật, vậy những lời khen trước đây của cậu đều là giả dối?”

Hắn thật đúng là biết suy một ra ba*.

*nghĩa là từ một ví dụ cụ thể, người ta có thể suy luận ra nhiều điều khác hoặc nguyên tắc tổng quát hơn. Nó tương đương với việc suy luận từ một trường hợp cụ thể để áp dụng cho nhiều tình huống tương tự khác.

Lâm Mộc Viễn không nói lời nào, cúi đầu im lặng ăn bánh trứng.

Lúc Tần Thiên Mạch bắt đầu nấu ăn, Lâm Mộc Viễn liền đem tin này nói cho anh trai. Sau đó anh trai nói với cậu rằng, làm yêu phải hiểu được từ cảm ơn, bất luận đồ ăn Tần Thiên Mạch nấu có ngon hay không, cậu cũng phải khen ngợi, cổ vũ Tần Thiên Mạch như vậy hắn mới có thể không ngừng tiến bộ.

Cho nên cậu liền nghe theo lời của anh trai, mỗi lần bất luận đồ ăn Tần Thiên Mạch làm có khó ăn đến đâu, cậu đều luôn miệng khen ngon.

Sự thật chứng minh khen ngợi và cổ vũ quả thực có ích. Kỹ năng nấu nướng của Tần Thiên Mạch quả thực đã có tiến bộ, mặc dù tốc độ tiến bộ hiện tại có chút chậm.

Tần Thiên Mạch không thèm cảm kích, "Kỳ thực cậu không cần phải làm vậy, tôi nấu ăn chỗ nào không ngon thì cậu cứ việc nói thẳng ra, như vậy lần sau tôi mới có thể cải thiện được cách nấu.”

Lâm Mộc Viễn nghi hoặc nhìn hắn: “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”

Tần Thiên Mạch nghiêm túc gật đầu.

“Vậy được, từ giờ tôi sẽ ăn ngay nói thật, không nhắm mắt thổi phồng nữa. Mỗi ngày thả rắm cầu vồng* cũng rất mệt.” Còn phải vắt hết óc để nghĩ ra những lời khen ngợi.

* Nghĩa là người hâm mộ khen ngợi thần tượng của mình một cách hoa mỹ, đầy trân quý và tất cả đều là ưu điểm. Nghĩa đen là ngay cả cái rắm của thần tượng cũng có thể thổi thành cầu vồng mà không đổi màu.

Tần Thiên Mạch nghe vậy nháy mắt nghẹn lòng. Hắn mỗi ngày nấu cơm cũng không kêu la mệt mỏi, Lâm Mộc Viễn ngược lại chỉ có mỗi việc ăn cơm cũng kêu la mệt mỏi.

Hắn tức giận véo má Lâm Mộc Viễn một cái, nói: “Cậu đúng là người không có lương tâm.”

Véo xong cả hai đều sửng sốt.

Tần Thiên Mạch vân vê ngón tay ở dưới bàn ăn, khuôn mặt khá mềm mại.

"Cậu, cậu sao lại véo má tôi?" Lâm Mộc Viễn ngây ngốc hỏi hắn.

Tần Thiên Mạch không tìm được lý do thích hợp, đành phải ra vẻ hung dữ, nghiêm mặt nói, “Mỗi ngày tôi đều nấu cơm cho cậu ăn, véo má cậu một chút thì làm sao?”

"Đương nhiên là được, cậu có thể tùy ý véo má tôi." Lâm Mộc Viễn vô cùng rộng lượng.

Trước kia khi ở nhà, anh trai cũng thường xuyên véo má cậu. Tần Thiên Mạch mỗi ngày vừa phải dạy kèm, vừa phải dành ra chút thời gian nấu ăn cho cậu, để hắn véo má cậu một chút cũng không có gì to tát.

Tần Thiên Mạch nghe xong liền không vui, “Sao cậu lại tùy tiện như vậy, ai véo má cậu cũng được sao?”

"Đương nhiên là không, má tôi chỉ cho người quen véo, chẳng hạn như anh trai tôi và cậu."

Tần Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng: "Vậy còn nghe được.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.