Chương trước
Chương sau
Edit: Seward

Ngày hôm sau, vừa bước vào cổng trường Lâm Mộc Viễn liền phát hiện ánh mắt các bạn học đang nhìn mình rất kỳ quái.

Nhớ đến chuyện xảy ra trên diễn đàn tối qua, Lâm Mộc Viễn chỉ biết bó tay chấm com.

Nhìn thoáng qua Tần Thiên Mạch bên cạnh, vẻ mặt người ta vẫn như thường, không có chút nào bị ảnh hưởng.

Không được, cậu không thể không có tiền đồ như vậy, cậu phải học tập Tần Thiên Mạch, bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện.

Không phải chỉ là một chút scandal thôi sao, có cái gì ghê gớm đâu, cứ phớt lờ là xong…

Nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Mộc Viễn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Này, Tần ca!" La Minh Du từ xa chào hỏi bọn họ.

Lâm Mộc Viễn mỉm cười chào hỏi La Minh Du: “Lạc ca, buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành, chuyện trên diễn đàn tối hôm qua tôi nhìn thấy hết rồi.” La Minh Du vui vẻ nhìn Lâm Mộc Viễn, “Có phải tôi nên đổi xưng hô gọi cậu là chị dâu không?” Chậc chậc, vạn lần không nghĩ tới Tần ca lại tìm được một vị chị dâu lợi hại như vậy. Không hổ là Tần Ca, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền là đại thủ bút*.

*Từ "đại thủ bút" ban đầu dùng để chỉ các chiếu lệnh và văn thư liên quan đến triều đình, nhưng bây giờ dùng để chỉ các nhà văn nổi tiếng, tác phẩm của các nghệ sĩ nổi tiếng và các kế hoạch hoặc các hành động có quy mô cực lớn, ảnh hưởng sâu xa.

Lâm Mộc Viễn: "..."

Tần Thiên Mạch: "..."

Ánh mắt La Minh Du đảo một vòng quanh hai người, cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng, "Không phải chứ, hai người các cậu sao lại bày ra vẻ mặt như vậy?”

Lâm Mộc Viễn nhìn về phía Tần Thiên Mạch, nhanh chóng giải thích rõ ràng với anh em của cậu, nói rằng giữa chúng ta hoàn toàn trong sạch!

Kết quả đợi một hồi lâu cũng không thấy Tần Thiên Mạch mở miệng.

Đối phương không chịu mở miệng giải thích, Lâm Mộc Viễn đành phải cắn răng mở miệng: "Chuyện trên diễn đàn đều là giả, tôi và Tần Thiên Mạch chỉ là bạn bè.”

La Minh Du không tin: "Chị dâu không cần lo lắng, tôi và Tần Thiên Mạch là anh em tốt, đối với tình yêu của các cậu, tôi giơ hai tay tán thành!”

Hai người đàn ông ở bên nhau thì làm sao? Chỉ cần người anh em thích là được!

Chị dâu cái đầu cậu ấy!

Lâm Mộc Viễn hầm hừ bỏ lại hai người, nhanh chân rời đi.

La Minh Du không hiểu chuyện gì nhìn về phía Tần Thiên Mạch, "Tần ca, sao chị dâu nhìn qua rất tức giận? Mày chọc chị ấy tức giận phải không?”

"Cậu ấy không phải chị dâu của mày." Tần Thiên Mạch cuối cùng cũng mở miệng: "Chuyện trên mạng đều là giả, loại chuyện mất não như này mà mày cũng tin, lừa đá vào đầu* mày à?”

* là một thuật ngữ chuyên dùng để mắng chửi người khác. Nó có nghĩa là não của một người bị bệnh, khẳng định người đó bị lừa đá vào đầu mới có thể nói ra lời hoặc là làm ra chuyện như vậy.

Tự dưng bị mắng, La Minh Du không phục: “Vậy mày nói cho tao biết, mày rốt cuộc có ôm eo người ta hay không?”

Tần Thiên Mạch liếc mắt nhìn cậu ta, “Ôm eo một chút là yêu nhau? Bằng không tao cũng ôm eo mày một cái, rồi xem ngày mai có người nào nói hai chúng ta yêu nhau không?”

“Chắc chắn sẽ không.” La Minh Du khẳng định nói, “Mọi người đều biết hai ta là bạn thân, cho dù tao với mày ôm nhau người khác cũng chỉ nghĩ đó là cái ôm giữa hai người anh em. Nhưng mày và Lâm Mộc Viễn thì khác, dùng lời của những nữ sinh kia để nói thì hai người đứng chung một chỗ rất có cảm giác CP.”

"Thật ra tao thấy Lâm Mộc Viễn làm chị dâu cũng không tệ, gia thế tốt, dung mạo đẹp, đánh nhau còn rất giỏi. Mặc dù thành tích học tập có chút kém nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ, chị dâu này tao chấp nhận!”

Tần Thiên Mạch nhìn cậu ta như nhìn một thằng thiểu năng, "Mày vẫn nên ăn nhiều quả óc chó để bồi bổ thêm cho não."

La Minh Du: "...”

Ngay khi Lâm Mộc Viễn vừa bước vào lớp học, Vu Hạo và Lương Khải Phi liền vây quanh cậu.

Lương Khải Phi: "Hôm qua mình gửi tin nhắn WeChat cho cậu mà cậu không thèm trả lời lại. Chuyện giữa cậu và Tần Thiên Mạch rốt cuộc có phải là thật không?”

Vu Hạo: "Trên diễn đàn nói có mũi có mắt*, hai người thật sự ở cùng một chỗ ôm nhau?”

*Ẩn dụ đề cập đến những điều hư cấu như thể chúng có thật.

Lâm Mộc Viễn bị hỏi đến mất bình tĩnh, "...... Giả, đều là giả, giữa tớ và Tần Thiên Mạch hoàn toàn trong sạch.”

"Còn tốt, còn tốt ." Lương Khải Phi yên tâm vỗ ngực, “Mình đã nói mà, tính cách của hai người các cậu khác nhau một trời một vực như vậy, sao có thể yêu nhau được.”

Vu Hạo nghi hoặc hỏi: “Diễn đàn nói hai người ở cùng một chỗ ôm nhau, lúc ý đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Mộc Viễn nói: "Tớ không cẩn thận bị ngã, Tần Thiên Mạch thuận thế đỡ tớ một cái, chỉ đơn giản vậy thôi."

Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, không hiểu vì sao lại huyên náo xôn xao như thế.

“Tin tức tốt! Tin tức tốt!” Một nam sinh từ cửa sau vọt vào lớp học, “Tui nghe lớp trưởng bên cạnh nói cuối tuần này trường chúng ta sẽ tổ chức chuyến du xuân cho lớp 11, xuất phát vào sáng thứ bảy, trở về vào chiều chủ nhật, địa điểm là ở sườn núi Dã Hòe!”

Nghe được đi du xuân, các bạn học trong lớp lập tức trở nên náo nhiệt.

"A a a, chuyến du xuân năm nay cuối cùng cũng tới rồi, tui đã mong chờ nó từ rất lâu."

"Tôi vẫn còn nhớ trận đấu bóng chày mà chúng ta thi đấu với lớp 8 năm ngoái, phải mất khoảng năm ván nữa mới phân định được thắng bại.Thi đấu xong tôi gần như cạn kiệt sức lực , còn may vì cuối cùng chúng ta vẫn là đội thắng cuộc.”

"Sườn núi Dã Hoè là một nơi có phong cảnh rất đẹp, có núi, có nước và có cả truyền thuyết."

"Truyền thuyết? Truyền thuyết gì? Nhanh, nhanh kể cho tôi nghe đi."

Nam sinh hắng giọng, nghiêm túc nói: “Nghe nói mấy năm trước, trên núi Thương Mãng ở sườn núi Dã Hoè có rồng xuất hiện.”

Có người thắc mắc: “Rồng không phải thường sống ở dưới nước sao? Tại sao lại chạy lên núi?”

Lâm Mộc Viễn thầm nói trong lòng, rồng bây giờ không phải tất cả đều cần sống trong nước, tuy rằng long tộc ở trong nước có long cung của riêng mình, nhưng vẫn có một vài con rồng thích sống ở thế giới của con người.

"Cậu thì biết cái gì? Rồng có thể gọi mưa. Nghe nói năm đó sườn núi Dã Hoè hạn hán nghiêm trọng, rồng đã đến làm mưa."

"Thôi đi, đã ở thời đại nào rồi mà vẫn tin có rồng tồn tại?"

"Đúng đấy, chuyện này cũng  nhảm nhỉ quá rồi. Rồng là thứ hư cấu do người xưa tưởng tượng ra, làm sao nó có thể thật sự tồn tại?”

Thế là mấy người liền bắt đầu thảo luận chủ đề liệu trên đời này có rồng hay không.

Lâm Mộc Viễn hỏi Lương Khải Phi:: "Má Phi, chúng ta sẽ làm gì trong chuyến du xuân?"

Trước kia, cậu cũng từng tham gia chuyến du xuân của yêu tinh ở trường học yêu tinh. Chuyến du xuân của yêu tinh bọn họ tương đối đơn giản thô bạo, trực tiếp đưa bọn họ vào núi sâu và yêu cầu bản thân phải tự sinh sống trong đó ba ngày ba đêm. Nói là du xuân, ngược lại càng giống như là khảo nghiệm sinh tồn thì đúng hơn.

Lương Khải Phi nói: "Thật ra thì cũng chả có gì đặc biệt. Chỉ là leo núi, ngắm cảnh thôi, sau đó cùng lớp bên cạnh thi đấu hữu nghị. Cậu cứ coi nó thành một chuyến đi thư giãn và thú vị là được.”

Loại du xuân kiểu này cậu thích!

Lâm Mộc Viễn tràn ngập chờ mong đối với chuyến du xuân lần này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.