Lâm Mộc Viễn ngồi ở phía đối diện hắn, một tay nâng má nhìn Tần Thiên Mạch ăn cơm.
Động tác ăn của Tần Thiên Mạch rất ưu nhã, động tác gắp đồ ăn không nhanh không chậm, nhai từng miếng từng miếng nhỏ rồi nuốt xuống.
Nhìn hắn ăn ngon như vậy, Lâm Mộc Viễn đột nhiên cảm thấy có một cảm giác thỏa mãn, giống như đang cho một con thú nhỏ ăn.
Chậc, Tần Thiên Mạch ngoan ngoãn ăn cơm thật đáng yêu.
Tần Thiên Mạch lơ đãng ngẩng đầu, thì thấy Lâm Mộc Viễn đang nhìn hắn không chớp mắt.
“Cậu không ăn sao?” Tần Thiên Mạch hỏi cậu,Lâm Mộc Viễn mang về nhiều đồ ăn như vậy, một mình hắn căn bản ăn không hết.
"Ở nhà ăn no xong tôi mới về, lát nữa tôi ăn món tráng miệng là được rồi." Bụng cậu hiện tại vẫn còn no đây này.
Tần Thiên Mạch tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
"Tôi nghe anh trai tôi nói rằng cậu đồng ý phụ đạo thêm cho tôi, chuyện này có thật hay không?" Lâm Mộc Viễn hỏi hắn.
Tần Thiên Mạch gật đầu nhẹ: "Anh trai cậu nhờ tôi giúp đỡ, tôi cũng không tiện từ chối."
"Chờ mấy ngày nữa có kết quả, cậu có thể sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay." Lâm Mộc Viễn thân thiện nhắc nhở hắn, "Hiện tại cậu hối hận vẫn còn kịp."
Chẳng qua là cậu không muốn Tần Thiên Mạch phụ đạo cho cậu,từ chối tốt biết bao nhiêu, cậu tốt tôi tốt mọi người đều tốt.
Tần Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn cậu:"Cậu không muốn tôi phụ đạo thêm cho cậu ư?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-ho-ly-tinh/3553474/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.