*Sáng sớm hôm sau tại phủ thừa tướng*
-Chủ tử!
Tiếng hét kinh thiên động địa của Tử Uyên làm cô tỉnh giấc hồng. Dương Cẩm Vân mắt nhắm mắt mở không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ kịp thốt lên câu:
-Chuyện gì! Cháy phủ hả?
Tử Uyên lắc đầu kéo cô dậy:
-Người mau dậy đi. Hoàng thượng tới rồi.
-Hả! Y tới làm gì. Chẳng phải nói hoàng thượng với Nhiếp Chính Vương mâu thuẫn sâu sắc sao?
Nghe Tử Uyên nói mà cô tỉnh ngủ luôn.
*Rầm*
Tử Vy chạy từ ngoài vào vấp cửa ngã sõng soài, miệng vẫn cố nói:
-Vân tỷ, hoàng thượng đang tới đây!
Dương Cẩm Vân hoảng loạn, với láy áo khoác ngoài mặc vội vào. Tóc cô cũng tùy tiện buộc cao lên như khi còn ở thời hiện đại.
Dương Cẩm Vân lấy một sợi dây đỏ mỏng buộc vào tóc, chỉnh lại quần áo. Tốc độ này.... thật khiến người ta kinh sợ.
-Hoàng thượng giá đáo!
Thái công công chạy theo Tần Vân Huyền mồ hôi nhễ nhại. Mới sáng sớm đã đổ mồ hôi như thế này.. Tử Vy cũng cảm thấy thương xót cho Thái Công công. Nàng vội đứng dậy, chạy ra sau Dương Cẩm Vân..
Cô hành lễ, giọng nói vẫn còn có chút ngái ngủ:
-Thần tham kiến hoàng thượng. Chẳng hay hoàng thượng vội vã đến đây làm gì?
-Nàng còn hỏi ta sao? Phi tần trong cung chưa có sự cho phép của trẫm sao lại tự ý xuất cung!
Dương Cẩm Vân khẽ nhếch miệng cười, khẽ thở dài:
-Vậy theo ý người là Thái hậu không bằng người sao?
Tần Vân Huyền ngớ người, quay qua liếc Thái công công:
-Sao ngươi không nói cho ta biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-khong-phai-la-nguoi-de-bat-nat/1720879/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.