Đông Phương Dực cùng Tây Môn Nguyên Bảo phải ở lại dưới vực, bởi vìĐông Phương Dực không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm yên trên mặt đấtcho nên Tây Môn Nguyên Bảo liền ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Nàng mỗi lầnđều mang về rất nhiều thứ, cũng có không ít món ăn dân dã, cũng có khihái trái cây rừng hoặc đào khoai nướng cho hắn ăn. Bất cứ thứ gì liênquan tới thức ăn, Tây Môn Nguyên Bảo đều xử lý tốt, hoàn toàn không cầnĐông Phương Dực lo lắng.
Đông Phương Dực ban đầu cho rằng thân là nam tử hán, nên vì nàng thuxếp đồ ăn, dù thế nào cũng không để cho nàng – một cô nương phải lo lắng nhưng vết thương trên người lại khiến hắn không cử động được, bởi vậyhắn chỉ có thể da mặt dày để cho nàng chiếu cố.
Qua mấy ngày, hắn phát hiện trước giờ hắn gánh quá nhiều trách nhiệm, mỗi ngày phải lo quá nhiều việc, tuy rằng ăn toàn cao lương mỹ vị, uống cũng là loại trà tốt nhất nhưng thường lại chẳng thấy ngon. Trong đầulúc nào cũng tính toán nên làm cách nào để cho tiệm châu báu phát triểnhoặc là có thể kinh doanh thêm ngành nghề nào, cố gắng làm tăng doanhthu cho Đông Phương gia. Ngày qua ngày, hắn đều quá mức bận rộn, trongnhà trông cậy vào hắn mà người trong gia tộc cũng trông cậy vào hắn,muốn hắn mang thêm nhiều tài phú nữa về.
Cho tới nay, hắn đều là vì người khác mà sống, vì người bên ngoài cốgắng thu xếp tốt hết thảy, chưa có ai vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà trảgiá, ngẫm lại rất thê lương. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-da-nuong-tu/35086/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.