Giờ thì tôi đã hiểu rồi, hiểu cả rồi.
Lồng ngực trái không ngừng thổn thức, nơi ngự trị trái tim đang đập dồn dập mãnh liệt của tôi liên tục nhức nhối lên từng cơn dai dẳng.
Nếu nói tôi chưa từng tò mò suy đoán về quá khứ thì là nói dối, nhưng trăm triệu lần tôi cũng không thể ngờ được Tuấn Anh lại chọn cách hoang đường thế này.
Cậu ấy từng nói nếu tôi biết sự thật sẽ khóc nhè, sẽ thương tâm, sẽ áp lực...
Lúc nghe những lời ngọt ngào ấy, tôi chỉ nghĩ rằng gia đình Tuấn Anh phát hiện ra chuyện chúng tôi lén lút yêu đương rồi, sau đó kịch liệt ngăn cấm, cậu ấy phải nỗ lực phấn đấu, đủ lông đủ cánh tự lực cánh sinh rồi mới có thể tìm tới tôi. Hiển nhiên rồi. Nhưng Tuấn Anh lại không đi theo hình mẫu rập khuôn như thế. Tôi yêu người còn hơn cả mạng mình vậy mà cho đến phút cuối vẫn thơ ngây không biết người vì tôi mà có thể làm đến mức này.
Nói đúng hơn là hi sinh. Tôi và cô Ánh Phương cùng nhau day dứt bàn về đức hi sinh, nhưng chẳng phải Tuấn Anh mới là tượng đài bảo chứng mãnh liệt nhất cho mối tình thiên kinh địa nghĩa này hay sao?!
Tôi đã nghĩ Tuấn Anh dành chín năm đằng đẵng kia học tập không ngừng, làm việc điên cuồng, phát triển bản thân, củng cố địa vị và tạo dựng các mối quan hệ trên đỉnh nhân sinh. Là cậu ấy đã nói như vậy mà, Tuấn Anh đã nói khi và chỉ khi có chỗ đứng thì mới đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3706851/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.