Tuấn Anh kéo tôi dậy nhưng tôi lắc đầu, nhất định không chịu, cậu ấy đành ngồi luôn xuống sàn trước mặt tôi.
"Lúc trước em luôn nghĩ anh là giang hồ, bây giờ lại nghĩ anh là phản động chống phá Nhà nước..." Tuấn Anh mỉm cười, xoa má tôi một chút, "bây giờ anh lại thấy cứ để em nghĩ anh là dân côn đồ du đãng lại tốt hơn."
Cậu ấy thở dài khe khẽ, "Dưới kia không phải quân đội đâu, đều là anh em của anh cả, chỉ là từng đi nghĩa vụ thôi, tác phong giống lính cụ Hồ đâu nhất thiết phải là quân nhân."
"Vậy anh không tính nổi dậy khởi nghĩa à? Em... em hỏi thật... vì coi trên Thời sự cũng có nhiều cán bộ bị bắt vì tội tham nhũng, phản động, chiếm đoạt gì gì đó. Anh thật sự không có âm mưu gì xấu xa chứ?"
Tuấn Anh phì cười, nhéo nhẹ má tôi, "Rõ ràng em đang không tin tưởng anh mà anh lại thấy em đáng yêu nữa. Sao vậy nhỉ? Lẽ ra anh phải giận em mới đúng mà. Chắc do anh yêu em quá nhiều rồi An à."
Gò má tôi lập tức nóng lên, căng thẳng phút chốc giảm xuống sạch sẽ.
Cậu ấy đều đều giải thích: "Không phản động, không chống phá, không khởi nghĩa, cũng không tạo phản luôn. Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân. Nước mình luôn công nhận, tôn trọng, bảo vệ và bảo đảm quyền con người, quyền công dân; thực hiện mục tiêu dân giàu, nước mạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3648834/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.