Từ cổng nghĩa trang đi vào mộ ông nội phải men theo đường mòn nhỏ cả cây số nữa, chỉ có thể đi bộ chứ xe hơi không chạy được. Ngoài hoa, bánh, trái, nhang, đèn thì chúng tôi còn đem theo xô, cuốc, xẻng để dọn dẹp. Vô cùng lỉnh kỉnh. Tôi cảm thấy việc chia nhau ra xách đồ vào là bình thường, kể cả tôi không phải đàn ông thì cầm bây nhiêu thứ cũng có sao đâu, nhưng Tuấn Anh luôn làm quá lên như thể sợ tôi xách đồ sẽ bị rụng mất sợi tóc hay gãy cái móng vậy. Cậu ấy đã vác nặng rồi nhưng cứ thấy tôi xách túi nào là tranh giành túi ấy. Thực sự người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ cảm thấy người đi bên cạnh cậu ấy đang mang thai sắp đẻ cũng nên.
Có vài người cũng dựng xe máy ở ngoài để đi vào trong nghĩa trang nên tôi không đôi co nhiều, chỉ nói "để em xách cho, em xách được mà" nhưng không được chấp thuận nên tôi cũng mặc kệ luôn. Mất công người ngoài đứng lại tò mò xem có chuyện gì rồi Tuấn Anh lại dở chứng nói mấy câu sến sẩm thì mắc cỡ lắm.
Đi được mấy mét, Tuấn Anh nói: "Xách mấy thứ này như là đồ trang trí trên người anh thôi, có nặng gì đâu, nên lần sau em đừng giành việc của anh. Anh to xác thế này, mỗi lần giằng co người ngoài nhìn vào lại hiểu lầm anh đánh em."
Vì đường nhỏ xíu lại đầy cây gai nên tôi đi phía trước, cậu ấy theo sát bước chân, nhìn xuống bóng dáng phía sau cao lớn, trải dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3562610/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.