"Ước đơn giản thế thôi à?" Tuấn Anh nghiêng mặt khẽ cười, "Tôi đã luôn thề sau này chắc chắn sẽ quay về với em mà bé con vẫn sợ hãi sao?"
Vừa lúc tôi liếc lên, vô tình chạm phải ánh mắt cưng chiều của cậu ấy, một tiếng "bé con" khiến khuôn mặt tôi nóng rần, cảm giác hôi hổi lan ra tận mang tai.
Sợ lúc bối rối mình nói gì đó thành lắp bắp nên tôi lại lâm vào im lặng.
Cũng may mà người bên cạnh tôi là Tuấn Anh chứ nếu là một người hướng nội nữa chắc hai chúng tôi sẽ cùng câm nín xấu hổ đợi trời sáng mất thôi.
"Lúc đó tôi biết em ước chuyện gì cũng sẽ liên quan đến tôi thôi nên tôi nói cái câu... gì nhỉ?... À... tôi đã nói mình sẽ biến mọi điều ước của em thành hiện thực."
Dứt lời còn cường điệu 'Chậc Chậc' hai tiếng, tự khen bản thân: "Sao hồi đó mình còn nhỏ mà vừa đẹp trai vừa khéo miệng, lời nào nói ra cũng oai thế nhỉ? Đúng là uy tín đáng giá ngàn vàng! Hèn gì bé An nhà mình muốn gửi gắm tương lai cả đời!"
Tôi gục đầu xuống cười khúc khích, không ngại ngùng nữa mà quay mặt sang nhìn cậu ấy, nói: "Đấy là hồi xưa thôi! Bây giờ cậu không có cửa!"
Cậu ấy cãi: "Tôi mà không có cửa? Nếu tất cả số bất động sản tôi sở hữu được đặt cạnh nhau, cho em đi mở cửa lần lượt từng căn một, trừ thời gian ăn uống ngủ nghỉ ra thì mở một năm cũng chưa chắc đã xong hết đâu."
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3486914/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.