Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, trái tim nổi trống mãnh liệt, đôi môi mím chặt, cả người run rẩy, não bộ tê liệt không nghĩ được gì nhưng tay chân vẫn mạnh mẽ giãy giụa kịch liệt theo bản năng.
Sau khi đẩy được người ra, tôi lập tức thẳng tay nện cho Tuấn Anh một cú.
Tuấn Anh bị ăn đấm vẫn đứng vững vàng, khuôn mặt còn chẳng xô lệch khỏi vị trí ban đầu, chỉ là cơ thể chủ động lui về sau một chút.
Tôi dùng mu bàn tay lau lên khoé miệng.
Tuấn Anh liếm môi, bình thản nói: "Vẫn ngọt như ngày nào."
"..."
Cậu như thế này người vợ thiên kim ở nhà có biết không?
Chúng tôi đối mắt nhìn nhau trừng trừng, ai trong hai cũng thở gấp dồn dập.
Có tiếng còi xe.
Tuấn Anh đứng thẳng sống lưng, nhấc chân muốn tiến đến gần.
Tôi vội vàng dùng hết sức bình sinh, hổn hển nói: "Cậu mà bước thêm một bước tôi sẽ đấm cậu nát mặt!"
Cậu ấy vẫn cố chấp hạ nốt bàn chân xuống, thong dong nói: "Em đấm đi, đấm nhiều vào, đấm cho hả dạ, em giết chết tôi còn được, nát mặt có nhằm nhò gì."
Tôi không thể ngờ tới cậu ấy lại nói những lời điên cuồng như vậy, vội vàng ép sát cơ thể vào cổng nhà, cúi đầu nheo mắt hô lên: "Hôm nay cậu mà tới gần thêm một bước thì đời này đừng mong gặp lại tôi nữa!"
Không ngờ lại có tác dụng, đôi giày bóng loáng chững lại, thậm chí là đang thu về.
Tôi thở không ra hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3371880/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.