🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thời tiết Sài Gòn không có mùa Đông nhưng tôi thấy tim mình buốt giá muốn cóng cả lại.



Không hiểu Tuấn Anh có ý gì.



Tuấn Anh từng là của tôi năm đó chưa phải nấu ăn bao giờ. Tuấn Anh từng là của tôi nói sau này sẽ học vào bếp rồi nấu cho tôi ăn. Tuấn Anh từng là của tôi đã hứa hẹn sau này không muốn tôi phải vất vả.



Hôm nay, cậu ấy cất công nấu ăn cho ai? Sau đó tiện tay thương hại năm tháng nông nổi trong quá khứ nên múc vội một phần cho tôi ăn ké ư?



Nhìn tôi hiện tại thảm hại đến mức để cậu ấy phải dùng đến cách này?



Tôi không dám nghĩ đến chuyện Tuấn Anh bỏ tâm ý, bỏ công sức tự tay xuống bếp nấu ăn cho mình.



Tôi muốn quay lưng lại chạy đến nắm lấy cổ áo Tuấn Anh mà gào lên, hỏi rõ xem cậu ấy đây là có ý gì? Hỏi xem cậu ấy có gọi cho bất kể một thằng bạn nào đó mười cuộc vào sáng sớm sau đó đứng đợi trước cổng nhà chỉ để đưa đồ ăn sáng cho người ta hay không?



Có phải tôi là kẻ có tật giật mình? Là tôi ôm tương tư nên tự làm quá vấn đề?



Hay Tuấn Anh thấy có lỗi với tôi nên quay về xin lỗi?



Tôi đã nói Tuấn Anh đợi.



Tại sao tôi lại nói cậu ấy đợi?



Tôi muốn ăn phần cơm do chính tay cậu ấy chuẩn bị ư?



Sâu trong lòng, tôi không muốn cậu ấy xin lỗi. Tôi muốn nghe giọng nói của cậu ấy, muốn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3363911/chuong-90.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy
Chương 90: Em có còn nhớ không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.