Bà nói để bà nấu ăn nhưng cả đám không chịu. Chỉ ra ao nhà bà câu cá rồi về nhà Hiền hái rau. Tụi tôi tự nấu cơm. Thực ra là tôi nấu. Vì trong tất cả mọi người thì mỗi tôi là gia cảnh kém nhất, tự nấu ăn từ nhỏ. Cả bọn chỉ có mình tôi là tắm rồi nên trong lúc tôi nấu ăn thì mọi người chia nhau ra tắm.
Hai bạn nữ mặc đồ của Hiền, tôi bảo để tôi lấy đồ của mình cho mấy bạn nam nhưng các bạn cứ phì cười rồi lắc đầu nguây nguẩy.
Tôi có cần phải giải thích là hiện tại mình không còn mặc váy nữa không? Đó là chuyện từ thưở xưa xửa xừa xưa lúc tôi còn chưa biết nhận thức mà!
Tôi hỏi Tuấn Anh: "mặc đồ của An nhé?"
Cậu ấy cũng từ chối: "người An nhỏ lắm. Tuấn Anh mặc không vừa đâu."
"Để An kiếm bộ nào rộng rộng cho. Không thì An tìm đồ của chú An nhé?"
Tuấn Anh lắc đầu, nói mấy thằng sẽ mặc lại đồ, mùa đông không có mồ hôi, với lại toàn trẻ con cả không ai để ý tiểu tiết làm gì.
Ăn xong tôi phải về. Từ ngày ông mất tôi ít khi ngủ lại nhà Hiền lắm. Do nhà Hiền mới xây nhà cao tầng, còn có cả sân thượng, dạng sân của mấy nhà mái bằng thiết kế thời xưa, không có lan can an toàn rào chắn. Cô chú với bà sợ tôi đêm khuya ham vui leo lên giỡn không thấy đường rồi té xuống nên không cho sang ngủ lại.
Bảy đứa đang chơi vui mà một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926610/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.