Chúng tôi mỗi người bới một tô cơm đầy, đi ra bờ ruộng vừa ngồi ăn vừa tranh thủ đuổi cò cho bà nội.
Tuấn Anh phồng má, vừa nhai vừa nói: "tí nữa tụi mày ăn xong, ai về nhà nấy hết đi nha!"
Lớp trưởng hỏi: "câu của mày hơi bị lấn cấn rồi đấy. Sao tụi tao phải về? Thế mày không về à?"
"Đúng vậy!" Mấy bạn khác cũng đồng tình. "Mày định đi đâu chơi nữa à?"
Tuấn Anh khoác cánh tay lên vai tôi, cầm muỗng khua khoắng: "không! Tao không về. Ở đây chơi với An tối tao mới về."
"Thế sao bọn tao không được ở lại? Tao chạy xe rồi tối mày về bằng gì?"
"Tao đi bộ." Tuấn Anh cười nắc nẻ.
Tôi phải chạy đi đuổi cò nên đẩy tay cậu ấy xuống.
"Đi bộ mười mấy cây á?"
"Vậy tao chạy bộ."
"Chân mày sẽ sưng như giò heo."
"Vậy tao sẽ bay."
"Thằng thần kinh!"
Mọi người cũng vừa cầm tô cơm vừa chạy theo phía sau tôi thành một hàng dài. Chúng tôi chạy chân trần trên nền cỏ ẩm ướt sương sớm, hai bên là đồng ruộng xanh ngát, hương lúa non phảng phất dịu ngọt xen lẫn trong gió thoảng. Tôi thích nhất những buổi sáng sớm ở trong quê, nhớ những ngày còn ông, nghe tiếng gà gáy sẽ thức giấc, cùng bà nhóm bếp đun nước, rồi theo ông ra sân tập thể dục, cô chú sẽ lấy cám cho lợn gà ngan ngỗng... còn ông với tôi tập xong sẽ đi tưới rau rồi cùng nhau dắt trâu bò đi cột ngoài bãi cỏ rồi mới đi đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926607/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.