Vào lớp, Tuấn Anh đặt lên bàn tôi hai đồ vật bằng kim loại sáng bóng, nói là để phòng thân. Một là ống thép có bọc cao su bên ngoài dài khoảng 25cm có nút bấm, chỉ cần nhấn một cái là phần thép thu gọn bên trong sẽ bật ra thành cây gậy dài cứng cáp, gọn gàng lại dễ sử dụng.
Tuấn Anh đang thao thao bất tuyệt giới thiệu cái cây gậy đó, còn tôi thì chú ý đồ thú vị bên này.
Tôi biết hai cái cục sắt có dây xích nối ở giữa này gọi là côn nhị khúc. Tôi đã được Tuấn Anh mở cho xem trên máy vi tính rồi. Chỉ khác là của người ta làm bằng gỗ còn của Tuấn Anh đưa cho tôi bằng kim loại, nhìn xịn xò hơn hẳn.
Lúc trước Tuấn Anh nói tôi sau này học múa côn nhìn hợp, tôi còn dự định khi nào rảnh đi vào nhà ông lên rừng kiếm gỗ tốt về đẽo côn. Ai ngờ hôm nay Tuấn Anh đã tặng trước.
Tôi lén lút sờ soạng một phen rồi cầm quay thử.
"COONG!!!"
"Sshhh!" Tôi dùng cả hai tay ôm chặt lấy đầu, đau đớn mà nằm gục xuống bàn. Côn rơi xuống nền nhà loảng xoảng.
"AN!!!"
Cả Diệu Hiền và Tuấn Anh cùng đồng thanh gọi tên tôi.
Tuấn Anh ngồi gần nên quay sang trước xoa xoa đầu tôi. Hỏi tôi có sao không, có đau lắm không...
Không! Tôi không sao! Chỉ sắp từ trần nhân thế chuẩn bị đi đoàn tụ ông bà ông vải thôi!
Diệu Hiền chạy tới hất tay Tuấn Anh ra rồi vừa xoa vừa thổi đầu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926573/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.