Hôm đó, tôi không phải thức dậy vì dọn hàng hay học sớm, mà vì cơn đau đầu bất ngờ ập đến dồn dập từng đợt. Đau khủng khiếp, như ai lấy búa nện xuống từng cái từng cái 'thùng thình' chậm rãi, đầu ê ê nhức nhối, rồi dây thần kinh thỉnh thoảng lại giựt nhói lên.
Cố ngủ lại cũng không được nên tôi ngồi dậy, định xem giờ xong sẽ uống thuốc giảm đau. Cuối cùng vừa ngồi dậy thì choáng váng, cổ họng nhợn lên, tôi cố bỏ qua cảm giác đầu óc ong ong mà vội vã đi mở cửa phòng, nhưng không kịp tới nhà vệ sinh đã ói mửa ra sàn rồi. Thật thảm hại!
Tôi đợi cơ thể đỡ choáng váng hơn một chút rồi đi ra nhà tắm lấy đồ lau dọn. Thầm nghĩ, may mắn là Tuấn Anh không nhìn thấy tình trạng mất mặt của tôi, cậu ấy mà thấy chắc sẽ bị cảnh bẩn này doạ sợ chạy mất dép. Không còn muốn chơi với tôi nữa.
Vừa lau dọn xong thì bụng lại cuộn lên khó chịu nên tôi cứ đứng ở nhà vệ sinh ói mãi. Cả ngày chỉ ăn được chén súp của Tuấn Anh và ít cháo buổi tối vậy mà cho ra bằng sạch, tới khi miệng lưỡi đắng nghét vẫn còn chưa dứt cơn.
Mãi sau mới vịn tường đứng dậy được thì những cơn đau mới lại ập tới, rõ ràng nghe đập 'uỳnh uỳnh' vào thẳng trong đầu nhưng vùng trán lại ê ẩm nhức nhối, dây thần kinh hai bên mí mắt giật liên hồi. Tôi bước ra ngoài hành lang nhưng chân mềm nhũn, không khí xung quanh cứ như loãng dần ra khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926571/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.