Chiều muộn ngày hôm sau, Tuấn Anh theo xe bán tải chở đến nhà tôi hai chậu hoa hồng to đùng đùng như là hoa trưng Tết của nhà giàu vậy. To thực sự, vừa cao vừa lớn, cây đã trổ bông từng chùm đỏ thắm rực rỡ bự như cái bát tô.
Lúc đó nhà tôi đang dọn hàng, hàng xóm xung quanh vừa vặn giờ đi làm nương về cũng thấy vừa đẹp vừa lạ nên chạy sang ngắm. Nhà mọi người chỉ có hoa hồng bông nhỏ xíu, thân cây cũng thấp tè chứ làm gì thành bụi cao hơn cả mét như thế này. Ai nấy đều trầm trồ.
Các cô bác hỏi, Tuấn Anh đáp rằng mua trên phố.
Trong lòng tôi rung động. Bữa giờ tưởng cậu ấy quên rồi, hoặc ở đây không có loại hoa như trên thị xã nên đã ném chuyện hoa hồng ra sau đầu. Chỉ canh cánh mong nhớ, chờ đợi xương rồng thôi.
Tôi thích thú nhìn ngắm, đi vòng vòng xung quanh, hít ngửi hết bông này tới bông khác. Muốn ôm lên giường ngủ chung quá đi!
Một tay Tuấn Anh ôm thùng giấy vuông, còn một tay xách lẵng hoa đưa cho mẹ tôi, nói: "Nay nhà cháu đi hội thảo cây trồng trên phố nên mua tặng cô." Còn cười toe toét chỉ vào hai cây toả hương sắc bên cạnh tôi, nói: "Còn hoa hồng kia là tặng em An."
"..."
Có nhất thiết phải nói rõ ràng chi tiết ra như thế không?
Tôi ụp luôn mặt mình vào bông hoa thơm ngát, giờ này chắc mặt mày đỏ rực ngang ngửa với sắc thắm rồi.
Mẹ tôi cười vui vẻ, nom
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926536/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.