Buổi tối học thêm, tôi nói: "Tuấn Anh cho An mượn xe đạp được không?"
Cậu ấy đang làm đề, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ gật gật, "Cho An mà. Xe đấy mai mốt Tuấn Anh cũng đem lên để An đạp đi học cấp 3."
Chuyện này Tuấn Anh nói với tôi vài lần rồi.
Nhưng mà... Tôi nói tiếp: "An muốn mượn bây giờ cơ?"
Cậu ấy quay sang nhìn tôi, hỏi lại: "Bây giờ?"
Tôi mím môi, nhìn sắc mặt cậu ấy rồi rón rén gật đầu một cái.
Cậu ấy đặt bút xuống, hỏi: "Trời tối rồi, An muốn đi đâu? Tuấn Anh đưa đi!"
Tôi xua tay, "Không cần đâu. An đi công việc của An. Sẽ nhanh trở về thôi."
"Công việc của An?" Tuấn Anh nhíu mày, "Là việc gì?"
Tôi cúi đầu, không nói được. Đây là bí mật.
"An thì có công việc gì?" Cậu ấy tiếp tục hỏi, "Hay là An cần về nhà?"
Tôi lắc đầu, "Không phải."
Cậu ấy thở dài, "Thôi được rồi. Việc gì cũng được, nhưng cứ để Tuấn Anh chở đi. Đi xe máy không phải càng nhanh hơn à?"
Tôi định há miệng từ chối thì Tuấn Anh đánh gãy lời: "Không thương lượng gì hết! Một là để Tuấn Anh chở, đi đến nơi về đến chốn. Hai là không đi đâu hết, mà còn phải ngồi đây khai báo, trình bày rõ ràng ý định muốn đi đâu, làm việc gì."
Tôi há hốc mồm, cuối cùng ngoan ngoãn chấp nhận phương án thứ nhất.
Sau khi Tuấn Anh biết tôi muốn lên thị trấn thì cậu ấy căng thẳng thấy rõ, còn nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926535/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.